Tôi đã tìm được nó, con nai từng là nạn nhân của lũ người hung bạo ! Khi không có một đám ba người mang đến máy cắt cỏ, máy tỉa lá, cành, bụi rậm ầm ầm liên thanh, , vang rền tứ phía khiến nó từ trong bụi ở sau vườn phải kinh hôn bạt vía, bất lực khi cố thoát khỏi bờ rào sắt cao quá đầu người. Và sau khi bọn người ấy đi rồi, nó mới hết hồn, đứng nhìn tôi. Tôi thấy cả mỏm nai, trán nai, tươm đầy máu me. Tôi biết nó đau lắm. NHất là nó đã lũi vào cái bụi gai rậm, mà có lần tay tôi bị vướng, nhức đau không thể tả. Nhưng nó không cho tôi đến gần. Nó sợ loài người. Tôi chỉ còn cách là lùa nó ra ngoài lộ. Nó còn bé quá. Lưng đầy đốm trắng chứng tỏ nó vẫn chưa trưởng thành.
Sau cơn địa chấn. (Cả mỏm nai bị thương tích đầy máu)
Kể tử buổi ấy, tôi đổi lộ trình tuyến đường quen thuộc mà tôi vẫn hay dùng khi đi thăm nuôi bà xã ở viện dưỡng lảo. THay vì còn đường chính là Terrill, lộ hai lane rộng, vận tốc cho phép là 40 miles một giờ, tôi lại chọn con đường rừng nhỏ hẹp vận tốc cho phép chỉ 25 miles một giờ mà đi. Vừa lái vừa nhìn hai bên, cố tìm con thú đáng thương. Tôi muốn thấy con thú với những đốm tròn trắng như bông trên thân. Tôi muốn lòng tôi an tâm khi biết là nó vẫn còn bình yên.
Và khi trở về từ nursing home cũng vậy. Tôi chọn đường trong rừng mà lái. Cả một tuần như vậy, một ngày 4 lần cùng một tuyến lộ, giữa những rừng sồi, rừng phong bát ngát, qua những trủng cỏ xanh mênh mông hay những mái nhà cô độc, chung quanh, trước sau là bãi cỏ xanh tươi, nhưng đầu óc tôi cứ miên man nghĩ đến con nai bé nhỏ đứng nhìn tôi sau vườn. NHìn vậy nhưng vẫn cò một khoảng cách lớn. Bởi vì nó là con thú nhút nhát nhất, dại khờ nhất. NHút nhát thì Trời cho nó đôi tai thật thính và bốn chân thật cao để dễ dàng phóng. Còn dại khờ thì trời không cho. Bởi đôi mắt không phân biệt được hai ánh đèn pha của chiếc xe chạy trên đường, bởi đôi mắt không nhận ra muôn vàn nguy hiểm khi phóng vào một chiếc xe đang lao đến…
Có khi lối tự sát này đã gây tai nạn thảm khốc cho người ngồi trên xe. Bởi vậy, trên con đường rừng, thỉnh thoảng vài bảng coi chừng nai phóng qua đường được dựng lên để cảnh cáo tài xế….
Từ sự đổi lộ trình, đưa tôi đến thói quen là mỗi lần qua một công viên nhỏ gọi là Sleepy Hollow Park, tôi hay dừng xe lại, để vào công viên mà ngồi trên băng đá. Hoàng hôn với bầy ngỗng trời hay vị trời tụ bầy trên bờ hồ, một fontaine nước nhả những tia nước bắn lên cao, hồ đầy lục bình. NHớ đến Y. ước ao được ăn cá rô. Chắc hồ này nhiều cá rô lắm. NHưng không thể. Qui luật của công viên Mỹ rất nghiêm ngặt. Không cho phép câu cá trong công viên. Bất tuân sẽ ở tù như chơi.
Chính trong những giờ phút này, tôi mới thấy mình không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tôi có một đất trời đang bao bọc lấy tôi. Tôi có những ân điển mà Thượng Đế đã dành cho tôi, trong tuổi già. Còn đòi hỏi gì nữa. Khi không tôi có mặt tại đất Mỹ này. Khi không tôi có tất cả những gì mà loài người khao khát nhất là tự do, khi không tôi có một chỗ ngồi thật yên tĩnh, nhìn rừng, nhìn mặt hồ, nhìn hoàng hôn sắp lặn. Đây chính là một điền trang vĩ đại nhất. Mà chỉ có con người mới cảm nhận. Chỉ tôi nghiệp cho con nai của tôi. Nó như thế nào. Có hồi phục hay là nằm phơi xác vì vết thương? Phải chi giờ phút này, từ phía bìa rừng cuối công viên xuất hiện một bầy nai có chen lẫn một con có những bông đốm trắng trên thân, thì tôi vui biết bao nhiêu.
Cuối cùng, tôi ra xe lái về nhà. Đường nhà tôi nằm giữa đường Leland và Terrill. TRước đây tôi vẫn hay dùng đường Terrill để trở về, khi gặp East 7 th street thì rẽ trái. Nhưng lần này vì lộ trình khác nên phải dùng đường Leland, gặp East 7 th st. thì rẽ phải.
Lần này tôi tìm gặp con nai tôi đang mong găp. Qua một đống thịt bầy nhầy nằm giữa đường, phủ lớp da đầy bông đốm trắng.