Hôm qua hàn thử biểu đã xuống đến 16 độ F, ( tức -9 độ C). Lạnh khủng khiếp. Lạnh đến độ ngoài đường vắng ngắt xe cộ. Lạnh đến độ mang găng, đội mũ trùm che cả mặt mày, vậy mà hơi thở như thể biến thành nước đá… Và muốn được ngồi trong lòng xe cho ấm, phải rồ máy mở heat sười cả năm mười phút.
Lânh như vậy mà tôi đã trải qua từ mùa đông này qua mùa đông khác, ngay tại vùng lạnh lẽo của nước Mỹ là vùng đông bắc này. Không thay đ8ổi. Bám trụ hoài. Như cây người trồng chẳng ai muốn bứng.
Không phải muốn bám trụ, mà định mệnh xui khiến cuộc đời mình. Để rồi đôi chân phải biết bám vào vùng băng giá để mà bước. Tuyết phải xúc có khi cả thước che khuất cả bánh xe. Không xúc thì ai xúc đây. Còn nữa. Còn một hai tai nạn suýt chết vì lái xe lên thư viện Cornell trong khi tuyết đóng băng. Có khi xe lủi vào bờ đường. Có khi xe không còn được điều khiển nữa, chạy tự do giữa đường….
Có khi từ nursing home trở về,. Khi bước ra ngoài bãi đậu xe thì nghe âm vang réo gọi dậy cả một vùng trời của bầy ngỗng trời đang gọi bầy trốn tuyết… Thấy mình như một kẻ lạc loài nhất thế gian.
Giờ thì chỉ biết ngồi để khơi đống tro tàn, may ra còn chút lửa để sưởi ấm mùa đông hiu quạnh này.
Không phải riêng ta mà người xưa cũng có một hoàn cảnh giống ta. Có nghĩa là cũng trải qua những mùa đông khắc nghiệt. Chỉ khác là một đàng thì tự nguyện. Một đàng thì bị lưu đày. Cái mẫu số chúng cho một ông già hôm nay và ông già xưa là:
(Tuệ Sỹ “”cái giá đèn – Con chuột đói và hai đầu gối” – tạp chí Vấn Đề số 49 năm 1971)
Hai người đều khơi đống tro lạnh đêm đêm. Một đàng thì nhớ quê nhớ bạn mà làm thơ cảm thán, còn một đàng. bằng cách gõ hai ngón tay, và bằng đôi mắt như thể đui mù của mình. Một đàng làm làm thơ cảm thán. Một đàng nghe tiếng gõ reo vui:
Đêm ngày quạnh hiu tôi làm con chim gõ mõ
Cốc cốc hoài trên bàn phiếm keyboard
Ngón tay phải này gõ những nút lạnh trơ
Ngón tay trái kia sẵn sàng cntl, shift
Gõ, gõ, bao nhiêu ngày và đêm mãi miết
Tôi là con chim gõ mõ già nua
Và ngón tay ngày xưa tôi dùng để bóp lãy cò
Nay làm phép để biến thành những bit 1 và 0 yêu dấu
Gõ, tôi dang gõ trên keyboard hay vào tim mình rướm máu
Để những linh hồn chữ chết được hồi sinh
Mừng quá đi thôi, con chữ đã lung linh
Và hai ngón gõ của tôi chừng như mầu nhiệm
con chữ đã lung linh. Mầu nhiệm thật. Mầu nhiệm vì khơi tro để tìm ngọc và được ngọc . Như cuốn sách của Dương Nghiễm Mậu mà hôm nây ta biến nó thành Flipbook sau đây, do chính ta , tự miệt mài tìm tòi học hỏi. Tuyệt vời lắm bạn à. Chỉ click vào cái bìa là đọc cả cuốn sách, là thấy cả một thời văn chương lẫy lừng của miền Nam. :
[3d-flip-book mode=”thumbnail-lightbox” urlparam=”fb3d-page” id=”41806″ title=”false” lightbox=”dark”]
:[3d-flip-book mode=”thumbnail-lightbox” urlparam=”fb3d-page” id=”41806″ title=”false” template=”short-white-book-view” lightbox=”dark”]