]Hôm nay tôi đã hoàn tất Vấn Đề số 47 năm 1970. Số này có truyện ngắn Ngày Tháng xa của tôi, lấy bối cảnh cô nhi việnTin Lành Hòn Chồng Nha Trang, nơi tôi có 2 năm dưới mái trường của cô nhi viện tên là Bết Lê Hem. (1955 – 1956???).
Tôi đã trải qua nhiều trường, và mỗi trường có những kỹ niệm riêng để mà lưu nhớ. Nhưng chỉ có trường cô nhi viện này là ngôi trường tôi nhớ nhất. Nhớ hình ảnh cô hiệu trưởng Hồng Ân, người đã nhìn trước con đường của tôi sau này. Cô hiền lắm, dẹp lắm, lại sáng tác nhạc, lại đàn dương cầm cho tôi nghe:
Chợt cô hiệu trưởng đứng dậy, đến bên chiếc đàn dương cầm, bật sáng chiếc đèn bàn:
– Cô đàn cho em nghe nhé. Lâu lắm cô mới sống lại một kỷ niệm. Học trò của cô bây giờ đều như vậy. Hoài, em còn nhớ bài ca cô làm cho trường mình không?
– Em chỉ nhớ khúc đầu thôi cô.
– Để cô hát cho em nghe nhé?
Và trên những ngón tay trắng nuột, mềm mại của cô H. A. bắt đầu lướt trên phím đàn. Người cô hơi nghiêng, và chàng đã nhận ra trên mái tóc của cô, những sợi tóc bạc lẻ loi nổi lên. Căn phòng kín bưng đã khiến tiếng hát của cô giáo trở nên rõ hơn bao giờ hết.
Học sinh hỡi, Bết lê hem, trường yêu dấu chốn biển núi bên đồi xanh. Học sinh hới, bết lê hem, tại nơi này bao ý thơ đang nở hoa… Tiếng hát của cô giáo trở nên buồn bã lạ thường. Người học trò cũ ngồi thừ trên ghế. dễ chừng hồn chàng đang ngập tràn một hồ lệ. Chàng thấy lại rặng núi bên cổng trường. Con đường từ chiếc cổng cao, đất sỏi dài dặc chạy len vào những dãy nhà dành cho các em bé cô nhi, đến bờ biển. Sóng nghe ì ầm vọng về trong buổi trưa mùa hạ. Những buổi tối, ngồi bên cô hiệu trưởng để nghe cô đàn, cô hát… Còn ai nữa; để chàng phải gởi gắm vào tiếng hát đêm nay, hay, là Kim-Anh, Lý? Với mái tóc bông bê và nỗi buồn trên đôi mắt. Hay là của Phong, Trí hay Thụy, mà cuộc sống cô nhi đã làm chúng ta sớm biết được bất hạnh…
Hình dưới đây được tìm thấy trên mạng :http://conhitinlanhnhatrang.com/
Rất tiếc không có bài hát của trường.
Thưa cô, cô đoán đúng. Em sau này trở thành thi sĩ. Vì hình ảnh của cô, vì nỗi bất hạnh của thế hệ bọn em, và vì những lời sóng vọng về từ biển Hòn Chồng vào vào cửa lớp mỗi ngày…
(Click vào hình để đọc toàn bài)