Ghi vội (8): Hình background

…Chúng tôi bắt đầu xuống xe, lúc 10 giờ tối. Và mỗi trung đội được lệnh phải buộc những cuộn dây băng cứu thương vào lưng, kẻ trước người sau để khỏi bị lạc đường. Mưa xối xả. Nước mênh mông. Mỗi lần có trái sáng bắn lên, hay từ máy bay Mỹ thả xuống khu vực, chúng tôi phải khom người xuống nước, như cố che dấu những hình tượng mình trên đồng nước lụt. Tôi đi thứ hai sau người tiền sát hay một hồi chánh viên. Lý do tại sao thứ hai, vì tôi phải xem địa bàn phương giác để chỉ người lính tiền sát nhắm hướng mà bước. Có khi chúng tôi sa vào hố bom, và nước ngập quá cổ. Nhờ dây buộc, người sau kéokẻ bị sa chân lên…


Đấy, mấy mươi năm hết chiến tranh trí óc tôi vẫn còn như in đậm một con trăn người dài vô tận giữa  bể nước lut ngập đen thẩm như mực xạ như thể hôm qua. Tôi mang nó không phải vì tôi ưa gì chiến tranh, tiếc nuối quá khứ, nhưng ít ra tôi cũng cảm nhận mính là một phần tử trong một tập thể  bất hạnh của miền Nam. Ít ra tôi có thể viết mà không cảm thấy mình xấu hổ bởi ngòi bút của mình khi viết về chiến tranh.
Ít ra tôi cũng giúp cho người đọc biết thế nào là vai trò thám báo và sự phóng đại đầy thô bỉ ác tâm trong Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh hay Hồ Anh Thái…
NHấT LÀ KHI XỮ DỤNG TẤM HÌNH NÀY (Nguồn: Internet) LÀM BACKGROUND

 

%d bloggers like this: