Bài viết của Phạm Văn Nhàn Buồn, lang thang trên blog của bạn bè. Thấy bạn ta có một tấm hình mới chụp. Ta cười vui rất vui. Nhìn lại …
Continue reading "Phạm văn Nhàn : Một Tấm Hình. Làm Ta Nhớ."
Bài viết của Phạm Văn Nhàn Buồn, lang thang trên blog của bạn bè. Thấy bạn ta có một tấm hình mới chụp. Ta cười vui rất vui. Nhìn lại …
Continue reading "Phạm văn Nhàn : Một Tấm Hình. Làm Ta Nhớ."
Lữ Quỳnh là bút hiệu của Phan Ngô, sinh năm 1942 tại Thừa Thiên-Huế. Thân phụ mất sớm, lúc một tuổi. Tuổi nhỏ phần lớn sống tự lập. Học sinh Quốc Học - Huế, 1959-1962. Dạy học, trường Bán công Vinh Lộc 1962-1963. Cựu Sĩ Quan VNCH (Khóa 19 Trường Bộ Binh Thủ Đức, ngành HC …
1, NGUYỄN THỊ THÙY MỴ tên thật Đặng Hòa, nguyên là chủ nhiệm và chủ trương tạp chí Nhìn Mặt ở Qui Nhơn vào khoảng năm 1968-1970. Tôi có rất nhiều kỷ niệm với anh, bởi lẽ chúng tôi cùng chủ trương tờ Nhìn Mặt. Anh là một người rất tài hoa . Dù mộtcánh …
Trên thư mục của Thư viện trường Đại học khoa học & Xã Hội Nhân văn t.p HCM (tức là Văn Khoa cũ), tôi đã tìm thấy một số sáng tác của mình, được liệt kê rất chi tiết. Xin được đăng lên như là một hoài niệm đáng nhớ về một thời văn chương …
Những ngày đầu ở Sài Gòn năm 1966, tôi lang thang lếch thếch trên các vỉa hè, đôi chân mang đôi dép Nhật, tóc tai để dài...Tôi đã làm đủ nghề để kiếm sống. Có chiếc áo Nil France đẹp nhất cũng phải cầm thế mấy lần. Đêm nằm trên mui xe đò, nhìn …
Cuối cùng tôi nhận tờ sứ vụ lệnh. Đơn vị mới: Sư đoàn 23 BB ở Ban Mê Thuột cùng với câu ghi chú: Đương sự phải phục vụ ở đơn vị tác chiến xa thành phố, xa những trục lộ giao thông. Còn nữa. Ngày trình diện phải trước ngày Tết âm lịch. Rõ …
Thành phố Nha Trang. Cuối con dốc dẫn xuống từ ngôi trường nào đó, là ngôi nhà mà mẹ tôi đã và đang kéo dài thân tôi đòi. Tôi là con của bà, nhưng tôi không cứu bà nổi. Như vậy thì tôi về đấy làm gì ? Và trong cả hàng hàng lớp lớp …
Từ quân y viện, tôi chống gậy trở về đồi với cả một con tim tan nát. Có lẽ từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ chạm trán cùng những điều quá sức tưởng tượng như thế này. Có lẽ tôi chưa bao giờ chuẩn bị để đối phó với cảnh huống của một …
Không thể ngờ một ngày tôi lại có mặt giữa ba ngọn tháp buồn thiên cổ để cảm nhận thế nào là dấu vết của Điêu Tàn trong thơ Chế Lan Viên. Có lẽ tôi may mắn hơn nhà thơ họ Chế, bởi vì ông chỉ nhìn tháp mà làm thơ, còn tôi, tôi sống …