Cứ ngỡ sau số 3, Nhìn Mặt sẽ vĩnh viễn an giấc ngàn thu vì chính quyền địa phương không chịu kiểm duyết mà buộc phải vào Saigon(Bản tin của Thế Vũ/ Khởi Hành số 37, ngày 8-1-1970), nhưng khi làm flipbook số 56. (4-6-70) đọc mới thấy NHÌN MẶT lại thêm một số nữa. Đó là số 4 do chính kẻ này làm thư ký tòa soạn
Mới hiểu NM không bị bức tử vì chính sách của chính quyền mà vì người chủ trương an giấc ngàn thu sau đó..
Bỗng nhớ thê thiết đến Đặng Hòa, người chủ nhiệm:
Đọc thơ của Nguyễn thị Thùy Mỵ
TRẦN HOÀI THƯ
Với Đặng Hòa – Nguyễn Thị Thùy Mỵ
1.
Liệt tay phải, chạy Honda
Lái xe díp đạp hết ga. yên hùng!
Không bằng cấp dạy triết văn (1)
Không đánh giặc mà áo quần rằn ri
Gặp ai cũng bảo lính chì
Bị thương trung úy vể nhà “xã hơi”
Một tay hào sảng nhất đời
Đám Khu Sáu là khách mời thường xuyên
Chơi với bạn, chơi hết mình
Với văn nghệ lại hết tình chịu chơi
Nào Nhìn Mặt, không nhìn môi (2)
Nào quán nhạc với Quạt Mo (vs) Thằng Bờm! (3)
Để từ chết đến bị thương
Bởi vì thân chủ toàn phường tam không (4)
Bình Định là đất Tây Sơn
Qui Nhơn không có ai hơn Đặng Hòa!
2.
Qui Nhơn ngày ấy đầy bar
Đêm đêm đường phố gái hoa mọc mời
Vậy mà có kẻ chịu chơi
Mở Quạt Mo quạt một nơi xập xình
Quạt bằng cô két (5) rất xinh
Quạt bằng những buổi diễn trình thi ca
Có ca nhạc có ngâm thơ
Có hồn dân tộc giữa thời mạt vong
Cám ơn bạn, Đặng Hòa thân
Bạn mang lại một tấm lòng Việt Nam
3.
ĐĂNG HÒA chuẩn bị ra đi, Nhìn Mặt đóng của vĩnh viễn
Quạt Mo ra đời một năm
Sao đành đóng cửa cài then bạn hiền?
Tôi về mở lại cửa tiền
Bước vào quán, dãy ghế bàn trơ vơ
Bạn giờ như bộ xương khô
Má thì hóp, mắt cơ hồ vô sinh
Bạn nằm nhìn tôi nín thinh
Tôi giận quá, thành điên khùng tát tai
Tại sao cậu chọn đường này
Tại sao cậu chọn cocaine để ghiền?
Trong chiến tranh ai không buồn
Nghe lời tôi, hãy bỏ dùng cocaine
Ít lâu sau bạn lìa đời
Tôi lại mất thêm một người tài hoa
Hết rồi Nhin Mặt bạn thơ
Hết rồi Nhìn Mặt bạn bè tứ phương
Bạn ra đi, bõ anh em
Không, bạn ơi, bạn vẫn còn bên tôi…
(1) Sau này, qua Phạm văn Nhàn, vì PVN biết rất nhiều về Đặng Hòa (hai người đều là dân Phan Thiết và bạn thời đi học), được biết ĐH bị sốt tê liệt lúc nhỏ nên cả bàn tay phải bị liệt, nên không đi lính ngày nào và anh không có bằng cấp đại học. Anh tự học và rất uyên bác về kiến thức. Không phải dễ gì mà làm một chức giáo sư trường La San, mà là giáo sư dạy Triết để học trò xem anh là thần tượng! Chính ĐH từng nói với PVN: “Mày muốn có bằng gì cũng được. Muốn là có ngay!”
(2) Tạp chí văn học nghệ thuật Nhìn Mặt do Đặng Hòa và Trần Hoài Thư chủ trương. Chỉ sống đến 5 số.
(3) ĐH từng tuyên bố: “Ở Saigon có Thằng Bờm tại sao ở Qui Nhơn lại không có Quạt Mo!”
(4) Theo ý thơ Lê Văn Trung: Tình không, không cửa không nhà, đổi lại: Tiền không, không cửa, không nhà…
5) caissier: thâu ngân viên.