Suốt cả năm bị thúc thủ cùng “theo em”, không đi đâu xa được. Hôm nay tình cờ đọc lại một bài thơ làm thời còn “xa lộ bốn lane, toll tiền chắn lối”… cảm thấy lòng bồi hồi xao xuyến…
Đường chưa đến mà nghe lòng nôn nao
Mùa hạ chở theo mây trời trên gương chiếu hậu
Hỡi những hàng cây sồi im lặng
Có hàng cây nào thấy hạnh phúc của tôi ?
Bạn hữu theo cùng có mây trắng trôi… trôi
Xa lộ bốn lane, toll tiền chặn lối
Tháng bảy xuyên bang, nơi nào gọi réo
Để đời ta còn mãi mãi giang hồ ?
Bánh lăn, nắng cũng nhạt bên đồi
Vào thành phố khi đèn đường vừa bật sáng
Thêm một vùng đất ta về thăm hão hán
Thêm tiếng cười dòn
thêm những tình thân…
Đường lạ quanh co ngả bảy ngả năm
Mặc, ta có máy chỉ đường, chỉ lối
Thành phố sáng trưng chào mừng khách mới
Rượu chưa khui mà bỗng nóng cả lòng !