giáng sinh trắng, cội tim già…

images (3)1.

(ngày 23-12)

Rồi cái ngày mình và tôi sẽ xa
Sẽ xa dù tôi có thể thấy mình mỗi ngày
Tôi có thể đến đấy chiếc xe lăn cho mình mỗi ngày
CHuẩn bị bửa cơm cho mình mỗi ngày
Đặt cái khay trước mặt mình,  bưng ly nước mỗi ngày,

Tại sao mình lại bỏ tôi
Để vào một nơi không còn một tia hy vọng
Tại sao mình  lại chấp nhận vào một ngôi nhà mồ
Nơi đó không có TV đài Việt Nam để mình xem vơi buồn
Nơi đó không có những hồi chuông điện thoại reng liên hồi
Nơi đó không có những cậu cây hoàng hậu, hoa trang, giấy, hai cây sứ cây điệp mình nưng niu cả năm nay
Nợi đó không có mỗi tối mình nhắc tôi mở đèn cho ấm cây kiểng của mình
Mỗi sáng mở hết những cánh cửa sổ để mình được nhìn ra sân
Nơi đó mỗi ngày hai lần tôi tập mình đi từ nhà trong ra nhà ngoài, tôi ngồi bên chiếc xe giữ bàn chân trái của mình để tập đạp…
Nơi đó, tôi chậm theo bước chân của mình, nhìn xuống bàn chân đề phòng nó không ngay…
Nơi đó tôi một tay vịn lấy vai mình mà mắt thì nhắm gắng ngủ đứng khi chờ mình đánh răng súc miệng.
Nơi đó tôi ở phòng trong mình ở phòng ngoài, cách nhau một bức tường mà nghe rõ cả tiếng thở của mình…

Tôi đã cố gắng như ngày xưa tôi đã từng vác những khối đất như những cây nước đá trong trại khổ sai…
Tôi đã cố gắng như thời làm lính trinh sát, thám báo mang trên lưng cả tuần lương khô xâm nhập mật khu…

water

Cố gắng không cải không rầy không la không rơi nước mắt,

Mà thật lòng, trái tim tôi tan nát.

Tôi cầu cứu ai bây giờ.

Mắt mở trừng trong cõi đêm, đầu óc tôi nóng bừng bừng.

Chỉ còn cách là xuống hầm, xé bìa, xé sách, xé giấy, delete template, và làm lại. Làm để quên. Làm để đừng mềm yếu. Làm để chứng tỏ rằng tôi không bỏ cuộc.

Mình muốn vậy mà.

Tôi đã in một mình, gởi báo phát hảnh một mình hàng trăm hàng trăm. 13 năm nay hàng vạn tập rồi.
Nhưng khi viết những giòng này thì lòng tôi lại lạh. Mắt tôi cay.

Tôi không cần xem lại. Xem lại để làm gì.
Tác phẩm lớn nhỏ, nhà văn tên tuổii, nhà thơ được nhắc nhở, những mỹ từ chết người. Tôi đâu có cần.

Tôi cần mình. Cần ghê gớm.
Vậy mà mình sẽ phải xa tôi.

Tại sao?

2.

(25-12)

Đêm no-en.   Muốn giữ trong lòng nỗi đau quá chứng to lớn, đừng bật ra nước mắt đừng chảy mềm hạt lệ, để riêng mình gánh lấy. Đêm nay, Chúa ra đời gánh những khổ nạn cho loài người, mong Chúa gánh dùm con, cho con biết con phải làm gì.
1 AM, tôi thức dậy như một phản xạ tự nhiên. Lật đật bước qua phòng Y. để thăm thì thì Y. đã thức từ lúc nào. Y. cho biết đã bấm chuông gọi ông lúc 11 giờ đêm, nhưng ông không hay. Tôi biết ông ngủ say nên không lo. Ông ngủ được không. Tôi nói là tôi ngủ được. Còn bà? Y. trả lời, không ngủ được. Tôi biết việc không thể bước xuống giường để tự vào phòng vệ sinh một mình đã làm người bệnh không thoải mái chút nào. Tội nghiệp. Bây giờ Y. hoàn tòan như một baby. Còn tội hơn baby vì là một baby có suy nghĩ.

Tôi giúp Y. trong việc làm vệ sinh người và giừơng chiếu. Tôi càng hiểu hơn về công việc của người nurse aid ở nursing home. Có bắt tay vào việc, ta càng thông cảm họ. Một mình tôi chỉ có Y. mà lo không nỗi, mà còn nghĩ đến cái lúc phải chấp nhận để nursing home săn sóc dùm, còn họ, họ phải có một lúc cả chục người già cả lẩn lú để săn sóc… Vâng, tôi không cần nghe ai dạy, ai khuyên, ai bảo, vậy mà bây giờ tôi quá rành trong việc chăm sóc một người bị liệt cả bán thân. Để biết khi thay đồ, phải bỏ tay trái vào ống tay áo trước hết và khi cởi áo ra thì phải rút ống áo tay phải trước hết… Để biết cách làm sao bỏ  tấm nệm lót dưới mông, phải biết vị thế nào  để có thể đở thân người bệnh ngồi dậy trong khi bán thân không còn họat động…  Tôi đúng là một primary caregiver như trong hồ sơ sở xã hội quận hạt đã ghi.  Tôi chẳng trải qua một khóa học nào, vậy mà giờ đây, được Y. phong cho một super nurse aider….
Y. nói: Nghĩ đến ngày em rời khỏi đây, em tự nhiên chảy nước mắt.  Nhất là mình là người Việt độc nhất giữa đám người Mỹ, chẳng biết ai mà tâm sự. Nhưng mà em phải vào, không trước thì sau.  Em chẳng may bị nạn rồi, không thể kéo anh theo. Không phải dễ dàng gì chánh phủ cho minh hưởng một đặc ân được vào nursing home mà khỏi trả tiền…

Ý nghĩ của Y. cũng là ý nghĩ của tôi. Trước sau gì chúng tôi cũng phải vào trong nursing home, bởi vì chúng ta đâu còn ai để mà nương cậy khi tuổi đã xế bóng. Nhưng muốn vào đấy, một là giàu hai là nghèo. Còn có chút lợi tức hay có nhà, bảo hiềm nhân thọ, hay 401K, thì chánh phủ phải lấy cho hết trước khi cho người già ấy một tấm thẻ gọi là medicaid. Trung bình một ngày chánh phủ tiểu bang phải đài thọ cho người già ở trong nursing home là $131. Có nghĩa là mỗi năm chánh phủ phải tốn $50,000. Số tiền không phải là nhỏ. Bởi vậy chuyện nhập nursing home là chuyện chánh phủ không khuyến khích. Bởi vậy mới có chương trình săn sóc tại gia home care. Chỉ trừ trường hợp đặc biệt.

Trường hợp đặc biệt là trường hợp chúng tôi. Cô phụ trách sở Xả hội khuyên tôi phải để Y. vào nursing home vì thấy  sức khỏe tôi không tốt, chân  thì bị Gout hành rất khó khăn khi di chuyển. Cô đã đề nghị lên cấp trên, và Sở xã hội đã phái người đến  khám nghiệm xem xét. Cuối cùng họ chấp thuận để Y. được vào bất cứ một nursing home nào dưới sự đài thọ của Medicaid tiểu bang.
Nói tóm lại, chuyện nhập nursing home không phải là chuyện dản dị, muốn đến muốn đi lúc nào cũng được như tôi từng nghĩ, mà trái lại rất khó khăn. Nó đòi hỏi một sự xem xét nghiêm nhặt về lợi tức, về tình trạng sứcx khỏe, về hoàn cảnh của ứng viên.

Giờ đây, Y đã chính thức được hưởng ưu đải này, tại sao Y. lại khóc, và lòng tôi lại rưng rưng.

Không, tôi không thể để Y. xa căn nhà này. Tôi vẫn còn có sức mà. Vòng tay tôi vẫn còn có thể đùm bọc lấy Y. mà. Chiếc giường này, phải có người nằm, chớ không phải là tấm nệm trống trơn. Căn phòng này vẫn có chiếc xe lăn để tôi có thể đở Y. vào ngồi và đẩy. Và chiếc TV kia vẫn được mở ra, để tiếng hát, lời ca, để những chương trình tiếng Việt giúp Y. quên buồn…
Đêm Noen, là đêm ngợi dâng, là đêm linh hiển. Không phải thiêng liêng bởi vì những phép lạ mà là từ một tấm hình hài được tạo nên để gánh cả những khổ nạn của cả loài người, còn tôi, chỉ có một mình Y. tôi lại không gánh nổi sao.

images (1)

Đêm giáng sinh. 1 AM, tôi hôn lên khổ nạn của Y. Tôi hôn lên khổ nạn của kiếp người, Tôi hôn lên tuổi già lẽ loi hẩm hiu. Tôi hôn lên phận đời cuối cùng của một người xa xứ. Đêm noen, tuyết không rơi, nhưng cả một  vùng ngập tuyết chưa tan, đông cứng. Tôi nói với Y. là Christmas eve. Y. nói đêm nay là đêm reveillon. Y. nói tiếng Pháp. Tôi ngồi bên cạnh giường. Thời gian trôi qua chậm, hay chẳng bao giờ trôi… Bàn tay Y. nắm lấy bàn tay tôi. Tôi bỗng thấy đôi mắt Y. long lanh. Y. khóc.

Tôi quyết định rồi. Ngày mai, tôi sẽ gọi vào nursing home, để yêu cầu họ rút đơn nhập viện của Y.

NGày 26-12

Như vậy là Y. không vào Highland One
Bà trưởng phòng nhận người  tỏ ra thông cảm
không quên nói nơi này sẵn sàng giúp vợ ông bất cứ khi nào
cũng không quên chúc Happy New Year…

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading