
Bây giờ là 6 AM ở miền Đông
3 AM ở miền Tây
Và VN thì đã qua một ngày
Một ngày đầy bao nhiêu lời chúc tụng
Tôi đang ở miền đông
cách Time Squares khoảng một giờ xe nếu không kẹt đường
Tôi đang ở một thị trấn rất cận kề một nơi mà cả thế giới đều mở máy TV, đều nhìn vào, đều trầm trồ, đều chia sẻ
Chia sẻ những nụ hôn
Chia sẻ những hy vọng
Chia sẻ những hạnh phúc
Chia sẽ những mơ ước rất thật thà
Và khi trái cầu khổng lồ lát bằng hang ngàn miểng thủy tinh sặc sở
từ từ rơi xuống
trong tiếng đồng dao hân hoan one two three four…
Tôi biết những trái tim cũng đang ca hát
Những bàn tay đang nắm lấy nhau
người sẽ nhớ đến người
như tôi nhớ đến em
em tội tình em lẻ loi em như vì sao cô đơn đang chờ tôi bảo bọc
Tôi không cần mở TV
Bởi vì mắt tôi làm sao mà chụp tất cả niềm vui
Tôi không cần mở nhạc
dù âm nhạc làm sao hân hoan bằng tiếng thầm thì của trái tim này
Tôi không cần về VN
Vì VN đêm nay tôi đã thấy
thấy lại những cánh đồng nước ngập khi trái hỏa châu băn lên là cả con trăn người rạp mình xuống biển nước
thấy lại giờ hưu chiến tôi trùm hai ba lần mền, poncho, bật đèn pin quân đội trên trang giấy để làm bài thơ
Thấy lại cáilư nhang đầu que tàn, mỗi đêm ba tôi thắp hương cầu nguyện cho thằng con trai được bình an giữa giòng binh lửa.
thấy lại Trường Sơn, thấy lại Kontum, tam biên, đệ đức, đèo Nhông, thấy lại những chiếc xe lam rồ máy trên con đường mới mở lại, thấy lại những chuyến đò sớm trên sông Gò Bồi
Và bây giờ, được dắp lại chiếc mền trên ngực em
được mang chai nước mở nắp sẵn để cạnh đầu giường
và chúc em happy new year
trước khi tôi lên giường lịm vào cơn mơ của giờ giao thừa dương lịch…