Tôi là một thằng thanh niên sinh vào thời ly loạn
Trả ơn quê hương nên chọn làm lính đi đầu
Quê hương là gì, một trái tim đau
Tôi mang theo đôi giày những mủi chông đâm vào nhức buốt
Tôi đã nhận rất nhiều những mỹ từ đẹp nhất
Nhưng tôi lại thiếu đàn bà em gái hậu phương
Bởi tôi sống nhiều núi rừng hơn thị tứ phố phường
Có khi cả mấy tháng trời chẳng thấy bóng một người khác phái
Quê hương là gì, tôi trèo lên đồi tìm sim hái trái
Có tên địch nào cuồng tín ẩn thân
Tôi ăn măng rừng, liếm từng giọt sương đêm
Lội qua những giòng suối đen ngòm đầy vi trùng sốt rét
Quê hương là gì, tôi bám theo từng tất đất
Giữ từng con đường, từng làng xóm được bình yên
Nhưng tôi chẳng bao giờ có một tấc đất để được xây nền
Chỉ có chăng là những mả mồ làm nơi ẩn trú
Quê hương là gì, tôi trèo lên ngọn đồi cao điểm
Nhìn trảng nhìn rừng, lau và cỏ mênh mông
Có khi buổi chiều cả một biển lau trắng quá chừng
Nhớ đến cha già, tôi không cầm nước mắt…