10 ngày im lặng…

Tự nhiên tôi nổi máu khùng, đóng cửa Blog của mình. Tánh tôi vẫn vậy. Trước đây có lần tôi cho nó nổ.  Nhưng bây giờ thay vì cho nó tận tuyệt, thì lại cho nó có quyền từ chối khách viếng thăm. Quá dễ. Vào reading chọn option privacy.

10 ngày im lặng. Tôi im lặng trong một nỗi buồn đến muốn khóc. Từ đông cứng, nghẹn ở cổ, nó chảy tan như cục nước đá. Nó lai láng, rồi tự nhiên òa vở thành những những giọt nuớc, mà vô tình tôi gặp khi thấy mắt mình cay.
Tôi thương Y., thương vô cùng tận. Thương không phải Y. là người bạn đời, nhưng bởi vì, ở Y. là một nỗi chịu đựng của một con người phế tật, muốn trở thành một người bình thường. Tôi đã nhận biết bao lời khuyên, lời an ủi và chia xẻ. Vậy mà tôi cứ nghĩ , không bao giờ, không bao giờ chuỵện này sẽ xảy ra. Chẳng hạn một sáng một chiều Y. được bước đi khỏi cần tay tôi đỡ, thân tôi che, chẳng cần mỗi lần bước là mỗi lần Y. phải cố gắng hết sức. Chân nhấc lên cao, bước tới, và bàn chân khi đặt xuống nền nhà, là phải flat, tức là phải nằm ngang, chứ không được nghiêng. Nếu vị trí nghiêng, không ngay, thì một là cả thân sẽ chao đảo  có thể lọi xương, trận khớp…
Tôi cần phải theo dõi kỹ từng bước. Đôi lần tôi bảo thôi, đủ rồi, để tôi đẩy xe lăn cho bà ngồi, khỏi cần tập đi. Nhưng Y. vẫn đòi tập. Tập. Chân phải bước, chân trái lại không chịu. Nó là con vật bất kham. Nó ngổ nghịch, cứng đầu. Nó đòi đình công bãi thị. Và tôi lại cúi xuống, ôm nó, đẩy bắt nó đi… Đôi vợ chồng già đang mỗi ngày tập đi tập lại  lại điệu vũ “Dancing with star”. Có lẽ nếu dự thi, chúng tôi sẽ phải  đứng top…không biết chừng !

Và 10 ngày im lặng, tôi đã giải quyết được hai điều. Một forum Mỹ là Fixya.com  đã chuyển tới tôi một số câu hỏi về máy scan Fujisu và máy in Okidata của người đọc. Họ muốn nhờ tôi giúp. Họ còn nịnh tôi là ông sắp đạt đến level 2 về sự đóng góp kỹ thuật của tôi.  Tôi đã biết tẩy họ. Không phải họ ưu ái gì tôi đâu. Tất cả đều có mục đích riệng của chúng. Ví dụ khi tôi giải quyết được vấn đề tại sao giấy in mực màu lại nhòa, lại chỗ đậm chỗ lợt, thì dĩ nhiên, người vào trang Web sẽ đông, Web sẽ được uy tín, và từ uy tín, các cơ sở thương mại mới tìm đến và quảng cáo… Nhưng mà, tôi vẫn phải giúp họ. Đó chính là sy75 giúp đở thiết thật nhất. Có phải vậy không?

Từ chuyện này, tôi nghĩ là mình sẽ đóng Blog mình. Chữ nghĩa ích gì cho buổi ấy.  Liệu chữ nghĩa của tôi có mang đến người đọc một chút gì mà mình muốn gởi gấm? Liệu những miệt mài Theo Em có thể khơi động một chút động lòng? Liệu những bài thơ bài văn tôi tôi có mang đến những tâm hồn đồng điệu để họ vui buồn với tôi và hạnh phúc với tôi ?

Có lẽ tôi sẽ chuyển Blog này qua một hình thức khác, một forum về kỹ thuật. Ví dụ Printing on Demand hay về những kinh nghiệm về điện toán, về máy in, máy scan chẳng hạn, hầu sự giúp đỡ  được thiết thật hơn…

Nhưng mà tôi lại không thể im lặng nỗi. Tôi đã đọc một bài văn của Mai Thảo trong một số Sáng Tạo. Nhan đề  là Sau tám tháng im lặng. Bài văn xuất hiện sau 8 tháng Sáng Tạo đóng cửa ngỡ đã chết. Một truyện nói về tâm trạng của một người muốn mang trong người một niềm ham sống mãnh liệt: 

“…Khoảng cách biệt giữa chàng và đời sống, phân tích tìm kiếm, phản ứng bằng mọi cách để lấp đầy nó,  bao nhiêu cố gắng bắc những cái cầu khỏng thành, buộc những sợi giây vô ích thường làm Phiên trở lại với ám ảnh của vùng biển tuổi nhỏ và tự hỏi giữa khoảng cách hiện tại với vùng biển quá khứ kia có một liên quan nào không. Phiên không biết nữa. Chàng chỉ là một kế ham sống, chàng chỉ muốn ôm muốn nhận cuộc sống vào mình mà không được và chẳng biết vì sao. Khối đời rực rỡ trước mắt, sau lưng, chàng có cảm tưởng như bao nhiều lần nhảy vào, ngón chân ngón tay bám víu cào cấu đến chảy màu, cái khối sống rực rở ấy vẫn tuột di. Thành phố thì có hàng triệu kẻ lạ mặt và chàng thì là sự lạ mặt của hàng triệu của cái lạ mặt kia. Quán cà phê buổi sáng, tiệm cơm buổi trưa, một mình lang thang dưới những bóng cây, trong công viên, ngoài bến tàu, có bạn hữu bên cạnh, trở về khách sạn, xuống đường, mang trong người một niềm ham sống mãnh liệt, Phiến vẫn vấp phãi cái khoảng trống ấy. .”

Y. ham sống mãnh liệt. Nhân vật Phiên của Mai Thảo cũng ham sống mãnh liệt. Còn tôi, chỉ 10 ngày. Tôi không thể bỏ cuộc.  Đầu óc tôi muốn nổ bùng đây. Làm sao mà im lặng được.Tôi vẫn là người ham sống, và mãnh liệt ham sống mà.

Có phải vậy không ?

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading