HÒN VỌNG THÊ

1.
Ngày xưa bắt vợ mõi mòn
Bây giờ trả nợ làm hòn vọng thê
Nói ra sợ chúng cười chê
Tu mi nam tử  tráng sĩ hề  ở  mô ?

Ừ, thì nhục, nhưng tò mò
Thấy thơ hay toàn dựa hơi đàn bà
Nào thánh nữ nào tiên sa
Nào em dáng mỏng  dáng  ngà, dáng tiên !
Giữa thời ly loạn đao binh
LÍnh thì không hứng hứng toàn  các em !

Nhờ em mà ta nổi danh
Đến khi em ngã, nỡ đành quên  sao ?

2.

Vọng thê thì cũng vợ ta
Có gì xấu hổ để mà phân bua
Lẽ ra phải lạy phải  thờ
Một con người với khổ hình nghiệt oan
Người ta mới đụng đã than
Ở đây khổ nạn chất  thành  núi non
Không oán trách cái số phần
Không than thở không phân trần tại sao…

3.

Khi một người mất tay chân
Mất trí óc, sẽ trở thành vô sinh
Không đâu, một cõi  vô hình
Trên đôi mắt nhìn cõi không:  Niết Bàn ! ?
Có  bông rắc trải  trên đường
Có tiếng kèn có  thiên thần hát  ca
Cái cõi, em đi ta về
Em đi bằng cánh ta về bằng chân
Biết rằng em đã thoát trần
Mà sao ta lại để lòng rưng rưng !

 

.

%d bloggers like this: