Những ngày qua tôi hay nghe bài Phiến Đá Sầu của Diệu Hương. NHạc hay, ý lạ. Nó có ý nghĩa triết lý cao siêu nhưng gần gủi với thế gian. Nó ít nhiều thay mặt nói dùm cái tâm trạng của những ckẻ đau khổ vì tình yêu…
Trong Phiến Đá Sầu đá và người đồng hành, đông cảm, đồng sầu,đồng bâng khuâng:
Trăm năm như ngàn năm. Người cùng đá bâng khuâng.
Còn tôi, đá không phải phiến đá sầu để mà bậng khuâng mà là người ân nhân, là vị bồ tát cứu khổ cứu nạn, để tôi nương nhờ, tránh trăm ngàn đầu đạn, nghe rít, thấy những tia lửa xẹt lên khi những đầu đạn đồng trúng vào đá, rồi tức tối dộ ngược, để lại trên đá những bọt sủi bốc khói…
Nếu có phép mầu gì anh ước được bay về
Lên lại ngọn đồi Kỳ Sơn tìm hòn đá tảng
Anh sẽ đứng thật nghiêm và chào tay kính cẩn
Cám ơn vô cùng một hòn đá ân nhân
Chác em sẽ cau mày:
– đá đâu phải là người sao lại bảo ân nhân ?
Vậy thì anh hỏi em:
– có người nào giúp anh thoát nạn ?
Em có bao giờ thấy một người nào chắn đạn ?
Em có bao giờ nhìn những khói đá bốc lên
Và trăm ngàn tialửa hồng tức tối xẹt cuồng điên
khi những đầu đạn AK cố tiim người mà giết
Tha lỗi cho anh, khi em bâng khuâng cùng đá
Lá anh cúì đẫu thâm tạ hỏn đá ở Kỳ Sơn