Văn số 171 tháng 7-1971
Tôi thằng lạc chợ trôi sông
Cám ơn mình trải chiếu giường đón tôi
Đón tôi về tự đỉnh trời
Trải tim châu thổ bắt cầu cao nguyên
Ngày hợp hôn không đèn hoa
Không kèn không trống, không chào bàn, không… không…
Tôi đây vô sản tận cùng
Không tiền sắm nổi chiếc vòng cho em
Không quan khách, chẳng họ hàng
Hữu thân hữu khổ lính rừng là đây
Ống quần bạc phếch cộm dày
Bùn non màu trắng bùn già màu lam
Giày saut đế vẹt da sờn
Tóc còn mùi khét lửa rừng napalm
Ba của em nói oang oang:
– Rễ tôi nghèo nhưng nó giàu trái tim
Tình người, tình núi, tình sông
Tôi thương nó, không bạn bè thân nhân
Bạn bè nó giờ ở rừng
Phải lo canh gát giữ gìn miền Nam
Xem đây đám cưới tiền đồn….
Thưa ba, tình ấy vẫn còn
Đến bây giờ, vẫn tấm lòng như xưa
Thưa em, cô gái Cần Thơ
Rũ lòng thương cảm một chàng chiến binh
Để rồi lạnh chiếu lạnh chăn
Người châu thổ kẻ núi rừng trường sơn
Mấy ngày phép, rồi lên đường
Gặp nhau mừng tủi để rồi chia xa
Giờ thì tôi muốn đền ơn
Nhưng trời lại bắt đôi đằng cách ly
Mình thì liệt bại tứ chi
Tôi thì thừa thải chân tay, đứng ngoài !
Bây giờ, cốc nước còn đầy
Tôi bỏ đi, ai giúp mình để vơi
Ai giúp mình để kề môi
Chờ mình uống cạn, cho đời bớt khô ?
Để tôi tiếp tục ơn đền
ba em và cả tấm lòng của em….