Lời chũ blog:
Kỳ này, Blog THT xin được post 4 bài thơ mới nhất của Nguyễn Thụy Đan.
Thơ rất lạ. Lạ không những ở ý nhưng ở cái không khí của cổ thi khó tìm trong văn chương hải ngoại. Nhất là tác giả chưa đầy 30 sinh ở Hoa Kỳ.
Thơ NGUYỄN THỤY ĐAN
vô đề
thoảng đâu vang tiếng chiêu hồn
cuối miền ẩn ức đầu thôn lãng quên
nữu ước ngày về
tặng Trần Hoài Thư
Lâu tiền tương vọng bất tương tri
Mạch thượng tương phùng cự tương thức
Lư Chiếu Lân, Trường An cổ ý
đây ngũ quận chiều trời nữu ước
nhịp tàu ga lộn bước lưu lang
đá cây hỏi tuổi hoang mang
ngỡ ngàng ngõ ngách phố phường nắng phai
cửa quán cũ gương soi huyễn diệt
mặt niên thời hằn nếp chu nhan
dường như nghe tiếng em than
ngoảnh đầu chỉ thấy man man biển người
bên đường mảnh vụn một đời
tọa vong
bờ tuyệt vọng tôi làm tượng đá
tháng năm trường đại tạ xuân thu
trên vai trải mấy dãi dầu
sau lưng ký ức một màu bạc phơ
tượng gục mình như xưa tôi đã
gục bên em trắng xõa chiều mưa
bàng hoàng từng trận gió đưa
lạnh tràn vang bóng thuở xưa làm người
miền quạnh vắng tuổi trời hóa thạch
tượng ngồi im quên sạch hôm qua
cỏ cây tươi héo quanh ta
tôi làm tượng đá ngự tòa phù sinh
tự thuật
thu kia đổ mấy hạt mưa
làm sao đánh giá cho vừa đau thương
này tôi thi khách họ vương
chôn vùi nam hải trên đường tìm cha
soi từng trang giấy bạc nhòa
bên tai chưa dứt cuồng ca muôn đời
đập gương tìm bóng con người
giật mình chỉ thấy một trời cô đơn