Về một người nữ ở quán Truông Bà Đờn (đăng lại)

 

 

Bao giờ nụ cười của em cũng lộ hàm răng

Ta không biết ta mê nụ cười hay mê hàng hạt lựu

Vâng, bờ môi thì lúc nào cũng như hoa hé nụ

Cũng là màu hồng hay màu đỏ môi son

Và hàm răng kia ngây ngất cả tâm hồn

Như cắn nát cả trái tim của người đánh giặc

Để anh mỗi lần rảnh quân là bay về dựa cột

Thả những sợi khói cuộn tròn, cho mờ ảo giai nhân

Dù biết rằng ở xứ này ngồi quán phải phòng thân

Có thể một quả lựu đạn ném vào

hay cái liêc mắt đưa tình cũng rất ngọt ngào vị chết

*

Vậy mà bây giờ: trời ơi ! hàm răng trắng toát

Giữa hai bờ môi hả lớn, trêu ai !

Bên người là những lọ thuốc tây và những tờ bạc giấy….

Kinh tài !

Chiếc nón tai bèo, khẩu súng trường , khắn sọc vằn…

du kích !

Chiến lợi ta thu từ một đêm thức trắng

Giữa cánh đồng ngập nước mênh mông !

*

Xin đươc phủ lên mình người con gái chiếc poncho

Hường ơi, mày ăn chay trường, mày thay tao tụng kinh siêu độ

Bé ơi, bỏ trong ca nhôm ít gạo

Còn tao, tao sẽ lục lại bài thơ

Bài thơ tao làm cho nàng, khi tao tương tư

Mỗi lần thấy nụ cười và hàm răng nàng quá trắng

Bài thơ của tao, viết về trái tim bị cắn

Đau nhưng mà không đau như lúc bây giờ !!!

%d