Khi nhớ về Kinh Một, Trà Tiên

Trùn

Em thị thành chăn vịt
Tôi  trung úy đào trùn
Gặp em lòng muốn hỏi
Sao miệng đành lặng câm

Hồ xanh, bèo không thấy
Vịt đói chẳng buồn bơi
Nắng hồ sôi bốc khói
Mây trời chẳng muốn trôi

Đây phần trùn tôi đào
Hổ, cơm, trâu và đất
Đây căn phần người tù
Tôi xin làm tặng vật

Lũ vịt trên hồ xanh
Chen nhau dành mâm cỗ
Em nhìn tôi, ô hay
Cúi đầu đôi má đỏ

Tôi không nghe em nói
Tôi chỉ nghe trái tim
Để đêm nằm biệt giam
Tôi đau vì hạnh phúc

 

Đỉa

Kinh Một ta về thăm lũ đỉa
Thăm những đầm lầy đỉa lội bánh canh
Lớp lớp dàn quân chào đón chí tình
Một  gã  tù binh từ  đâu đến  đây nạp mạng
Những con đĩa có đài ra đa thượng hạng
Nhạy gấp  trăm lần nghề thám báo  săn tin
Thám báo bọn ta còn dùng máy hồng ngoại tuyến  để nhìn (1)
Còn đĩa đâu cần mũi tai con mắt
Và khi đôi chân ta vừa bỏ xuống đầm sình  vài phút
Thì cả một đoàn quân,  ào ạt tấn công
Đỉa  bám vào  đùi, vào háng vào chân
Biển người tấn công,

Không cần thuốc tê,  mà vòi kim    đâm không hề gây đau nhức
Ôi những con đĩa trâu  mình căng bụng trướng
Chắc vui mừng vì trúng số trời  ban
Khi không có một thằng lính ngụy miền Nam
Mang máu mình mà hiến dâng không cần câu hỏi
Mà hỏi làm gì khi giá mua  quá rẻ
Bán làm gì, mi hãy cứ tự nhiên
Máu của ta có  gia vị bột nêm
Toàn sốt rét kinh niên, hay từ em gái giang hồ tặng cho miễn phí
Trong một thời đại mà bài quốc ca  chứa toàn “phanh thây uống máu”
Thì máu có  nghĩa lý gì,  để mà quí  một  đồng !

Vậy thì mi  hãy thoải mái an  tâm
Cứ thong thả hút từ từ đừng vội
Nếu no   nê rồi cứ bám cứng  vào da ta mà  phê mà ngủ
Ta sẽ từ từ tháo gỡ mi ra
Trả lại cho mi với đầm lầy  bao la
Không thù hận, xem như quà miễn phí
_________

(1) Máy nhắm đêm Hồng ngoại tuyền. Đặc biệt dành cho các  đơn vị thám kích. Mỗi tiểu đội được trang bị một máy nhắm.

 

Con cá lóc ta câu
Con cá trê ta lưới
Nửa ký nạp thái thú
Còn lại nạp anh nuôi
Không kể vắt, đỉa trâu
Nằm no nê hút máu

Ta thả cần thả cước
Ta rẽ sậy rẽ lau
Cá ơi mi có đau
Sao ta nghe rên rĩ
Mắt mi như ngấn lệ

Đuôi mi cố vẫy vùng
Bắt mi ta vui mừng
Mà lòng ta lại xót

Cám ơn con cá lóc
Cám ơn con cá đồng
Để ta về nạp công
Thêm một ngày được thở

Muốn khắc thơ trên đá
Mà lại rét hầm sâu
Mà lại sợ chăn trâu
Làm quan toà xử án

 

CHIM

Vạch lau  đánh một đường vòng
Vừa  lội vừa thả  chục cần phao câu
Nước  đen ngòm,  cá  có râu
Phen này,  lão trượng chắc đầu hàng ta
Mi làm sao biết  tinh ma
Con người  hơn cả muôn loài thế gian
Mi làm sao hiểu mồi ngon
Là cái bẩy  đưa mi vào thiên thu
*****

Vậy mà không phài lóc trê
Nạn nhân bởi cái tinh ma con người
Mà là một con chim trời
Lông trắng mượt,  chiếc mỏ dài, mắc câu
Đến nơi, chim   đập cánh mau
Vừa kêu “quốc quốc,”  thảm sầu bi  thương
Biết rằng nó chỉ là  chim
Mà sao  tiếng  gọi như  chìm hồn xưa
Cái hồn Thục Đế  Dổ Quyên
Kêu hoài khạc  máu  là con chim này
Không tin nhưng  mắt vẫn cay
Tiếng kêu vật, tiếng kêu  người, khác chi…

%d bloggers like this: