Tuổi thơ tôi là con chó ghẻ
Tôi là con riêng trong một gia đình
Mẹ tôi làm hầu, vợ lớn vợ bé ở chung
Dưới một mái nhà, nhưng cùng nhau tham gia vào cuộc chiến tranh lạnh
Trong mặt trận mẹ tôi luôn luôn là người thất trận
nên người lấy tôi ra mà trút cơn giận dữ điên cuồng
Năm tôi lên mười mẹ tôi bị bắt giam vào nhà lao Nhatrang
Tôi nhớ như in
Một hôm ngoài đường có chiếc xe bít bùng tới đậu
Rồi một bọn người
Ùa vào nhà lục lạo
Và lôi ra những gói thuốc Tây được dấu kỷ trong buồng
Mẹ tôi bồng em tôi, đứng nhìn chết trân
Rồi sau đó mẹ bị còng, đưa vào xe thùng, chạy mất
Kể từ đó, tôi phải thay mẹ tôi chăm sóc
Đứa em gái tôi bấy giờ mới còn đang bú sửa mớm cơm
Ngày ngày tôi bồng em về nhà lao Nhatrang
Qua khu nhà đèn, qua những hàng me keo trái xanh trái đỏ
Qua những hàng muồng bông vàng rực rở
Cò khi nghe rất rõ tiếng sóng biển dội về
Dội về như quyến dụ một thằng bé không cha
trở lại cùng những tháng ngày vui vầy với bà tiên và người cha xa xăm không hề thấy mặt
Việc của tôi là là bồng em tôi kê miệng em sát vào song sắt
Trong nhà giam, mẹ vạch đưa núm vú ra ngoài
Để em tôi có thể bú nốc từng cơn
Từ bầu vú đầy gân xanh hình như cạn sữa
Đấy, tôi đã quen việc thăm nuôi ngay từ ngày còn nhỏ
Để tôi hiểu thế nào là vị trí của tôi
Một đứa con riêng, chó ghẽ, lạc loài
Nhưng nó đã giúp cho mẹ cho em những ngày bi thảm nhất
Em của tôi giờ đây nhà cao cửa rộng
Và mẹ của tôi cũng được phong tặng hai chữ anh hùng !
Bây giờ lại thêm một lần tôi xách bị nuôi thăm
Vẫn làm những gì cách đây gần bày mươi năm tôi đã từng đã trải
Chỉ khác chăng là ngày xưa, tôi chỉ bồng em
Nay thỉ xách bị
Chỉ khác chăng là ngày xưa
Trên con đường từ Rộc Ra Muống, đến Nhà đèn và cận bờ biển Nha Trang
TRong khi con bé thì khóc đòi đoạn từng cơn
Và tôi phải vừa dỗ dành vừa phải chạy
Tôi phải chạy để em tôi có sữa
Thì bây giờ tôi lái xe
Hai lượt mỗi ngày
Cám ơn đất trời, tôi chưa quị nửa chừng
Con đường ngày xưa là con đường nhà đèn
Nó giáp cuối cùng với bờ biển
Nơi tôi vẫn tìm đến
Để nhìn về phía khơi xa
Mơ đến một kho tàng của Robinson Crusoe
Và con đường bây giờ
thì qua những ngôi giáo đường
Nhà dưỡng lão
Và cuối đường là nhà chờ chết hospice
Kho tàng thì tôi đã tìm thấy rồi
Còn hospice trước sau gì cũng đến
May mà giữa đường có nursing home
Để tôi có một nơi để đến mỗi ngày
như một mái nhà
Và tiếp tục làm một kẻ thăm nuôi như thời thơ ấu