Thơ chỉ là một bóng lớn bao phủ nhưng thơ làm sao ve vuốt được từng tiếng mớ, tiếng chửi thề vì phải đội mưa. hay vì sa chân vào một hố bom, hố pháo. Hay cái cảnh đêm hôm chột dạ, đi cầu, tìm một chỗ để cho anh em khỏi bị ngửi cái mùi uế khí, hay cảnh người lính mắt bị bôi dầu nhị thiên đường vì tội ngủ khi canh gác… Thơ đôi khi bất lực để nói hết những gì tôi muốn gởi gắm.
Vâng, tôi làm thơ trước tiên. Tôi đến với văn chương qua bài thơ đầu tiên. Bài Chuyến phà đầu xuân. Trên Bách Khoa. Nhưng rồi, tôi chuyển qua viết. Viết mới giải thoát, mới nói lên tất cả. Viết mới được quyền chửi thề. Mới được quyền nói xả láng, được quyền lột áo lột qu ần , để thấy tận da thịt của chất sống. Viết mới kể lại từng chi tiết, mới mang ánh sáng từ bóng tối. Như bóng tối của bài thơ này. Tôi viết vì không còn cách gì để chọn lựa. Bởi đời tôi lúc ấy bị bủa vây bởi bóng tối rồi.
Đó là lý do cắt nghĩa tại sao trước 1975 tôi lại viết nhiều. Bây giờ lại viết ít mà làm thơ nhiều. Bởi vì bóng tối xưa đã không còn nữa. Đêm bây giờ không còn âu lo nữa. Những ngày tháng bây giờ bình an và trôi qua cùng với những niềm vui bất tận. Mỗi ngày là một tặng phẩm của Thượng Đế. Viết là một cách để gõ mõ. Còn làm thơ là cách để rung chuông. Chuông phải là ngân lên âm vang, nhả lên nhạc lòng.
Con nai đâu có bao biết nói. Truyện không thể tả con nai biết nói khi nó đứng bên hàng rào, nhìn tôi. Nhưng thơ giúp tôi và nai được nói với nhau. Ai cấm ?
Mà tôi đâu cần ai còm ai nhún vai bỉu môi, phê bình. Tôi làm thơ cho tôi, cho bạn nai của tôi mà. Blog là của tôi. Không gian ảo là của chung, ai cũng có quyên bay lượn.
Có phải vậy không.