Bao giờ nụ cười của em cũng lộ hàm răng
Ta không biết ta mê nụ cười hay mê hàng hạt lựu
Vâng, bờ môi thì bao giờ cũng phải hé nụ
Cũng là màu hồng hay màu đỏ môi son
Và hàm răng kia ngây ngất cả tâm hồn
Như cắn nát cả trái tim của người đánh giặc
Để anh mỗi lần rảnh quân là bay về dựa cột
Thả những sợi khói cuộn tròn, cho mờ ảo giai nhân
Dù biết rằng ở xứ này ngồi quán phải phòng thân
Có thể một quả lựu đạn ném vào
hay cái liêc mắt đưa tình cũng rất ngọt ngào vị chết
Vậy mà bây giờ: trời ơi ! hàm răng trắng hếu
Giữa hai bờ môi há hốc, mở to
Mái tóc thì bê bết bùn già bùn non
Chiến lợi phẩm : chiếc nón tai bèo, khẩu súng trường , bộ độ đen
du kĩch !
Cùng những lọ thuốc tây và những tờ bạc giấy….
Kinh tài !
###
Xin đươc phủ lên mình người xấu xố chiếc poncho
Che đỡ nắng mưa ruồi nhặng
Bọn này không lo phần tẩm liệm
Để cho mấy ông đồng chí ở rừng !
###
Bao giờ nụ cười của nàng cũng lộ hết hàm răng
Bây giờ hàm răng lộ ra rồi mà nụ cười đã tắt
Nàng là địch sao ta lại buồn quay quắt
Thôi hết rồi hàm răng hạt lựu ấy chờ ta !