Sáng nay, qua Google OCR và nhờ Zoom +200 tôi đã đánh máy được 5 trong số 18 bài ghi nhận về văn nghệ và cuộc sống của nhà văn Mai Thảo. Tôi sẽ đi toàn 18 bài trên Thư Quán Bản Thảo số 85 dự trù phát hành vào tháng 7 sắp tới.
Càng ngày sự khó khăn về tuổi tác đã làm bằng hữu người đọc xa dần và mất dần. Ngay cả tôi mỗi lần đọc là phải zoom đếm 200 %. Chữ trên Màn ảnh phải dùng size large hay extra large.
Biết vậy, vẫn lên đường như thời làm lính đi đầu thám kích. Tại sao.
Nhà văn Mai Thảo đã nói hộ.
Như một đoạn nhật ký mà nhà văn Mai Thảo ghi trên NT số 38 (ngày 31-6-1966), xin đăng lại:
Thứ năm 30–6
Tạ Tỵ tạt qua tòa soạn. Buổi sáng rực rỡ làm nhớ đến mầu sắc, và mầu sắc là nhớ đến hội họa. Hỏi Tạ Tỵ về sự vẫn im hơi bặt tiếng quá lâu của cuộc triển lãm tranh ảnh, mà chúng tôi đã báo trước từ năm ngoái, mà mọi người đều đợi chờ. Đáp cụt lủn: “Dẹp”. Iỏi tại sao, Tạ Tỵ trả lời rằng thưởng ngoạn hội họa không có chỗ đứng hiện nay giữa một đời sống chồng chất những vấn đề sinh kế đè nặng. Nói thế nhưng rồi lại nói : « sáng nay vừa vẽ xong một bức tranh đẹp quả ». Mâu thuẫn nghệ thuật đó. Hiện tượng sáng tác đó, Tranh không trưng bày. Nhưng sáng nay, vẫn thêm 1 bức mới thành hình. Nhưng sống được với mâu thuẫn đó, phải do hai điều kiện. Thứ nhất : tâm hồn còn lửa đỏ. Thứ hai: yêu mình, yêu công việc làm mình đến tận cùng.