Há miệng (2)

Tôi vừa đi sắm những thức ăn hạnh phúc. Nào là mì đại hàn. Nào là tofu. Nào là thịt bò lát mỏng. Quá rẽ. Chụp lẹ. Như vậy tôi có một bát phở trong đầu. Tôi vui khi tưởng tượng, đôi mắt Y. sẽ sáng, và miệng sẽ há ra để tôi đút. Nhưng niềm vui chắc nhỏ lắm, vì dạo này Y. không còn thích bất cứ món gì nữa.
Tôi muốn viết một program về niềm vui này. Input là những thức ăn. Output là miệng há. Hay há miệng. Processing là những cách giúp cái miệng phải há. Đè ra mở hai cái môi chăng. Không thể được. Else then… năn nỉ chăng ? Không thể năn nỉ vì người bệnh đâu còn cảm xúc gì nữa. Nói láo chăng ? Yes.  Món này được nấu bởi má (dù má đã chết từ lâu). Má thương bà lắm. Má nói nế con Y. mà không ăn má rất buồn…

Câu nói của ai. Tôi muốn trở thành nhà văn chân thật. Chân thật trọn đời. Ngó bộ câu này không hợp với tôi bây giờ. Tôi phải nói láo. Láo được chừng nào hay chừng đó. Láo nhưng chẳng hại ai. Trái lại giúp người bị khổ nạn, thì đúng hay không đúng ?. Tôi không cần biết.

Giờ đây, tôi trở thành một người lính. Tôi phải chiến đấu chẳng những cho Y. mà còn cho tôi nữa.
Chảy nước mắt hoài cũng quen rồi. Cứ nhắm mắt căn môi, và cúi đầu. Cứ nghĩ rằng, không phải người bạn đời bị loạn trí mà là đang nằm mơ. Và biến giấc mơ thành lời. Mà ai ngủ mà không mơ. Ai lại không mơ những điều hoang tưởng, huyển hoặc?  Y.  khác người đời, thay vì ngủ thì mở mắt. Thay vì chìm đắm trong một cõi bờ nào đó là giấc ngủ, thì lại biến cõi ảo thành cõi thật.
Nghĩ vậy nên tôi không còn buồn nữa.


Tôi gặp Họa sĩ Nguyễn Trọng Khôi tại nhà quàn trong dịp dự tang lễ B.L cách đây hai tuần tại một thành phố thuộc tiểu bang PA. Dễ chừng mấy năm mới gặp lại. Và anh khen tôi in cuốn Dặm Trường của Trần Doãn Nho quá đẹp. Được anh khen là cả một vinh dự. Vì ít khi anh khen ai. Tôi nói, khác với nhà in, họ chỉ có máy móc, còn tôi, tôi có sự say đắm, Kỳ lạ lắm anh Khôi à, không biết có bao giờ anh không bằng lòng với tác phẩm của mình không, chứ với tôi, tôi rất bằng lòng. Ngoài nghệ thuật, còn có một sự ngưỡng phục lấy mình. Tại sao mình lại có thể làm nên một cuốn sách? tại sao bìa lại laminate. Tại sao với bàn tay run rẩy, con mắt như mù lòa, mình lại có thể vượt tất cả để thực hiện một công trình nghệ thuật như thế.

Ít ra, sự kiêu hãnh cũng làm cái đầu mình ngẩng. Không ngẩng, thì sống như con chó thì sống làm gì.

 

 

%d bloggers like this: