Nước mắt của ngày sinh nhật

Hôm nay trời quá lạnh, Nhiệt độ bên ngoài là 27  độ F (Khoảng – 3 độ C). Tôi mang bị thăm nuôi cọng vào niềm vui  được thêm một tuổi. Con cháu từ tiểu bang xa gọi happy birthday chúc mừng.  Tôi vui, vui lắm. Đi giữa hành lang, thấy y tá, phụ y tá, nhân viên của nursing home, tôi muốn nói với họ là hôm nay ngày sinh của tôi, đôi chân tôi vẫn còn lội tuyết, thân thể tôi vẫn còn chịu nỗi cái rét – 3 độ C, và trong bị này có món bún bò  tôi tin Y. sẽ ăn được. Xin mừng dùm tôi, cái gout đã lặn, tôi không còn vịn vào lan can để bước nữa.
Vây mà có một người tôi hân hoan kể mà không biết. Người ấy đã hành hạ tôi khi lôi ra những người đã chết để biến họ thành những người sống. Đã đến lúc tôi không còn biết giải thích hay cố chứng tỏ về sự sai lầm nữa. Rõ ràng bộ bán cầu não đã bị chạm. Và chạm tứ tung.

Tôi chỉ còn cách là bỏ ra về. Tôi ở lại để làm gì khi tôi bất lực. Mục đích của tôi là đến để chia sẻ nỗi vui buồn, khiến người bệnh cảm thấy ấm lòng, hay đút cơm đút cháo, lấy cái cốc sữa nước cam, khoác cái yếm tròng vào cổ… Sau đó là mở nhạc dể người bệnh nghe và người bệnh từ từ chìm vào giấc ngủ. Nhưng bây giờ, thì hết. Hết một cách phủ phàng. Tôi đứng bên giường, vuốt tóc người bệnh, bóp chân người bệnh, và khóc. Giữa tiếng la hét nguyền rũa của người bệnh.  Nước mắt của ngày sinh nhật thứ 75.

%d bloggers like this: