Bài thơ sau đây tôi làm vào ngày 1 tháng 10 năm 2013, lúc Y. còn ở nhà.
Vậy đã hơn bốn năm rồi. Con nai xưa thỉnh thoảng vẫn đếnvườn xưa, nhưng không còn có Y. nữa. Còn cây sứ xem như đã chết vì chắc quá buồn …
Căn phòng có bao nhiêu ô cửa
Mỗi ngày tôi sẽ mở rộng cho em
Mỗi ngày tôi sẽ cho em thấy màu xanh
Màu cỏ màu mây màu tràn trề lá biếc
Tôi sẽ mời nắng vào thăm chiếc giường, kệ thuốc
Sẽ trải nền, lót thảm, thắm cả tường ngăn
Bước em dù lê, dù nhấc quá khó khăn
Nhưng đôi mắt em sẽ thắm tràn ánh nắng
Tôi sẽ dìu em về bên khung cửa sáng
Để em nhìn một chùm sứ nở bông
Để em nhìn những chậu kiểng em trồng
Cây điệp, cây lê, cây hồng, cây táo
Cành lá xum xuê căng tràn nhựa sống
Dù thu đã về – trời rất lạnh hồi đêm
Em xem kìa, có một con nai quen
Ghé lại thăm vườn đang nhởn nhơ gặm cỏ
Nai đến viếng là nhà mình đâu có khổ
Giàu lộc đất trời giàu lộc trần gian
Lộc của bạn bè không gặp mà quen
Lộc của nghĩa tình những ngày khốn khó
Lộc hoan hỉ trên từng bàn chân tập bước
Lộc mừng vui ở chiếc gậy reo vang
Hãy gắng nắm tay , dù những sợi gân câm
Gắng nắm lại, để giữ gìn em nhé…
Cây sứ sau nhà chùm bông nở búp
Lộc của đất trời, vô lựong, cho em…