Thu xa người
Một người đi phương Bắc
Một người về phương Nam
Lá rừng thu chưa vàng
Sao nghe buồn vời vợi
Một người đi để lại
Một người về lại mang
Mang gì, một mùi hương
Quyện trong từng mắc xích
Người đi về dưới đó
Ta đi lên trên này
Mùa thu lá chưa bay
Mà đau thêm nội cỏ
Rừng lá vàng, tía, đỏ
Phiêu du, hề phiêu du
Mùa thu ơi mùa thu
Ta trở về chốn cũ
Cầu xưa dài vô tận
Gió lọt lộng đầy xe
Sợi tóc người hôm qua
Mùi hương người bỏ đó
Chờ ai, chờ ai đấy ?
Mà sầu lên rừng cây
Mùa thu lá chưa bay
Mà hồn ta heo may…
Một ngày tháng chin
Thôi cũng tạ từ nhau tháng chín
Tạ từ. Người có nhớ gì không?
Một lần sum họp rồi hai ngả
Hai nhánh sông xa đến não nùng
Tháng chín. Trời ơi là tháng chín
Để đồi vàng lá ở bên sông
Để sông hun hút về vô tận
Để nhớ nhung nhung nhớ chập chùng
Tháng chín. Tại sao là tháng chín
Dường như còn có dấu chân êm
Dường như có cả mồ phong diệp
Trên bãi lòng ta đang ngủ yên
Tháng chín. Có gì không để nhớ
Một ngày như hằng bửa. Thời gian !
Sao ta bỗng thấy lòng rưng rức
Tháng chín về, tặng một vết thương !
Tặng ta ánh nắng hoàng hôn lụa
Tràn ngập vào xe, ấm chỗ ngồi
Tặng ta cái bóng thời si dại
Bờ vai gầy, đôi mắt sáng, bờ môi…
Giờ đây, tháng chín vàng bên ấy
Bên này, có kẻ lại bâng khuâng
Cầu xưa mấy nhịp nhìn sông nước
Có nối dùm một nỗi nhớ nhung…
Bãi lạnh
Bỏ ngoài bãi đậu xe vơi
Với rừng phong lạnh xám trời tịch liêu
Mênh mông trời đất buồn hiu
Chưa tàn thu mà ngậm ngùi ủ ê
Bỏ ngoài cây lạnh tê tê
Tôi vào cánh cửa não nề áo cơm
thu
Nghe gió chuyển mùa thu về hôm trước
Sẽ lên đường, tháng chín tháng mười ơi
Cây sẽ đứng, lạnh và buồn tóc ướt
Lá thay màu, mây ủ xám âm u
Trên những lá đang cựa mình nhức buốt
Là sắc màu đẹp nhất của thiên thu