Tùy bút của THT
Rõ ràng màu sắc đã làm tôi choáng ngợp. Mỗi ngày tôi cứ lái xe chạy theo những mảng màu ở hai bên đường. Cây này là cây dẽ nên lá vàng như màu nghệ tươi. Cây kia là cây sồi nên lá màu huyết dụ. Có khi cả một con đường thì hai bên là hàng cây như đội những chiếc dù mà sắc vàng đã ngã sang sắc đỏ. Những tảng màu ấy lại nổi lên trên nền trời xám kín ủ ê, hoạ hoằn lắm mới được nhuộm lên đấy những mảng nắng, nhất là nắng mai, khiến màu trở nên bừng lên đầy sinh động.
Cám ơn những sắc màu kỳ diệu tràn ngập khi lá đổi màu. Cám ơn một nền trời mấy xám ủ ê để càng làm nổi bật những tảng màu. Cám ơn những mảng nắng trân quí làm rực hơn màu vàng, làm thắm hơn màu đỏ, làm sậm hơn màu tím, màu nâu… Mỗi ngày màu sắc biến đổi mỗi khác. Mỗi ngày tôi hít hà, chắc lưỡi, ôi chao, trời ơi sao đẹp gì mà đẹp vậy… Mỗi ngày tôi miên man đuổi theo những tàn cây tàn lá. Hôm qua hàng cây ở con đường này lá vẫn còn xanh, nay đã trở màu đỏ nhạt, rồi đến một hôm tự dưng cả con đường hai bên bỗng nhiên thấy cả một biển màu đỏ huyết dụ mênh mông, khiến ta có cảm giác đang lạc vào một cõi nào tuyệt mỹ…
Thiên nhiên quả thật đã dành ưu đãi cho mùa thu. Dù vậy, mỗi lần nhắc đến nó, có lẽ Đông Phương chỉ liên tưởng đến chia ly, đến rơi rụng, đến lá vàng, lá khô. Nói tóm lại là nỗi buồn, nỗi ảm đạm. Có lẽ ở các xứ Á Châu, không có những cảnh mong chờ mùa lá như ở đây. Trái lại, chỉ thấy một ngày nào đó, lá trở nên vàng, rồi vàng úa, rồi rụng xuống mà liên tưởng đến thân phận chua chát của con người chăng.
Nhiều lúc không dấu được sự xúc động, tôi chắp tay đa tạ Trời Đất.
Tôi biết tôi bất lực cùng chữ nghĩa, nhưng cũng phải vinh danh và tung hô ca ngợi.
Và mùa thu, cám ơn