Chiều nay thật là một buổi chiều hạnh phúc. Những trang báo layout xem như đã xong. Mục lục xem như đã hoàn tất. Bìa đã in thử một hai cái, tạm bằng lòng. Ngày Y. chưa lâm khổ nạn, tôi vẫn mang cả cuốn báo mới in xong, gáy còn nóng vì keo chưa nguội, để lên khoe với Y. Nhưng thường thường tôi hay bị chê hơn là khen. Ví dụ tranh bìa không cân đối. Tôi biết lời phế bình của Y. là đúng nhưng luôn luôn chống chế: Nghệ thuật mới là vậy.
Bây giờ Y. không còn có mặt bên cạnh nữa để mà tôi khoe. Con người thật của Y. đã chết rồi.
Vậy mà chiều nay, khi tôi mở bản nhạc Chuyện Tình Buồn, thơ Phạm văn Bình, nhạc Phạm Duy, do Vũ Khanh hát, thì con người thật ấy của Y. sống lại. Y. say mê nghe. Hết bản, Y. đòi nghe lại. Mắt Y. thiêm thiếp.. Tôi cũng thiu thiu muốn ngủ.
Căn phòng nhỏ, cửa đóng, nên âm thanh rất rõ. Nhưng tiếng nói từ máy TV chen vào khuấy rối.. Tôi đứng dậy tắt TV, thì Y. kêu: “Sao lại tắt. Bản nhạc đang hay mà…”
Lòng tôi cảm thấy nhói đau. Thì ra Y. vẫn còn lẩn lộn giữa tiếng hát từ Iphone với tiếng nói trên TV. Tôi phải giải thich. Tôi đưa Iphone, mở lớn để Y. nghe. Rồi đến một lúc nào dó Y. hát theo. Tôi cũng ca theo. Y. thuộc hơn tôi. Sau đó Y. dặn tôi gọi điện thoại cho bạn tôi là nhà thơ Phạm văn Bình, tác giả bài thơ để cám ơn anh ấy về bài thơ quá hay…
Rõ ràng, nghệ thuật là một liều thần dược. Ít ra nó cũng làm con người thật từ lâu bỏ đi nay trở về cùng chũ của nó. Nó dẫn chúng tôi vể kỷ niệm. Nó là nhịp cầu nối lại những phận đời lầm than. Nhịp cầu tình yêu. Nhịp cầu vợ chồng. Nhịp cầu tuổi già.. Để làm cuộc đời đẹp hơn và đáng sống hơn.
Xin chia mừng dùm tôi.
(trích từ Sống và viết, Thư Quán Bản thảo số 77 sắp phát hành)