Bốn năm…

Hôm nay, lúc 6 AM 4 năm về trước, Y. bị stroke lần đầu. Từ đó, với bao nhiêu chập chùng giông bão, bao nhiêu điều dau buồn đã ùa chụp xuống căn nhà 719 này. Hai năm rưỡi, Y ở nhà, và sau lần đột quị thứ ba cách đây 1 năm rưỡi, Y vào nương tựa trong nhà dưỡng lão…
Bốn năm khủng hoảng. Bốn năm kêu gào.  Bốn năm “đời quá thảm lấy ai mà trang điểm”…
Hôm nay, tôi đăng lại những đoạn thơ tôi làm trước khi Y. bị đột quịi, để giải thích tại sao tôi lại vượt qua bao nhiêu là thử thách – có lúc muốn tự sát. Bởi vì tôi may mắn có được sợi tóc để nhớ nhung:

….

Tôi bỏ em về miền duyên hải
Ngày đầu năm lửa cháy  Qui Nhơn
Bộ đồ vàng trung đội ngụy trang
Gian khổ lắm chiếm từng con phố
Nhớ người truyền tin bò qua con lộ
Cõng tôi về  băng bó vết thương

Nhớ vô cùng, cô gái không quen
Quên cả sợ, mang giùm ly nước
Tôi đã uống vào cơn đau khát
Cả tình yêu chan chứa Qui nhơn

Tôi đã qua Phù Cũ Bồng Sơn
An Cửu, An Khê, Tân Dân, Tuy Phước
Nhớ cây đa, chiếc cầu trong văn Võ Phiến
Thương  những người bỏ xứ xa hương
Nhớ vầng trăng trên xóm Gò Găng
Bà mẹ thương con mắt mù kết nón
Và những đêm sao trên đồi Bánh Ít
Cho tôi cố tìm đôi mắt người yêu

Nhớ những chuyến xe xuôi ngược sáng chiều
Ai trong ấy, cứ mân hoài sợi tóc
Khi mái tóc chớm vai gầy bé nhỏ
Tôi biết em còn gội với  nhớ nhung
Tôi bỏ em đi,  theo những dặm trường
Theo những đám mây trên vùng đất đỏ
Ai  mang cho em một chùm bông bưởi
Bỏ thêm vào nồi chùm kết cho thơm

Tôi bỏ em vào tận rừng tràm
Em cũng theo tôi nuôi chồng lận đận
Bà Tú Xương ngày xưa gánh gạo
Em cũng theo bà gánh tiếp lao đao
Cám ơn em, người con gái miền Nam

%d bloggers like this: