Can đảm lên đi Ba cận thị

Trên giường bệnh, mình như người nằm nghỉ
Chẳng thấy gì ở một người khổ nạn trầm kha
Khi tôi vào, mình nở nụ cười hoa
Và nói trong cổ, những lời không nghe rõ
“Cây hồng sau vườn nhớ đừng hái quả
“Chờ hai đứa cháu về ông hái  để chúng vui”
Tôi cố nghe bằng cách áp vào tai
Từng tiếng, từng tiếng, thều thào những lời còn mất
Mình nói thêm: ông nhớ chở tôi đi chợ Tết
Bạn bè năm nay họ đến thăm đông
Mua ít đồ bánh mức chậu bông……  ”

Tôi đút vào miệng mình muỗng cơm chan bằng nước mắt
Mình cứ nói, OK, tôi sẽ làm mình thỏa mãn…
Can đảm lên, sao mà mày không can đảm
Thám kích gì đâu lại quá yếu mềm
TRong tuổi già ai lại không lẩn một lần ?

 

%d