Theo em — đứt ruột (5)

Nỗi đau nào hơn nỗi đau này: Vất không thương tíêc những  cuốn sách vào thùng cho xe tới hốt. Tôi phải làm gì? khi miệng thì hô hào giữ gìn di sản văn chương miền Nam, mà những cuốn sách, những tập tạp chí lại bị đành đoạn ?

Tôi đâu còn gì nữa để mà níu kéo. Ngày ngày tôi về lại căn nhà, nhìn lại những đồ đạc, những  bàn ghế, những kệ ngăn, những kệ sách… Tôi sẽ giữ chúng đến bao giờ, trong khi lúc này, mọi sự đã an bài. Không cho Y. được hưởng một ngày vui. Không cho tôi hưởng một buổi thấy đời đáng sống. Tôi vào trong nursing home, chạm mộty cõi mồ chưa đào huyệt, và trở về nhà lại chạm cái cõi cô độc đến rợn người. Y. hay sắm đồ, thích tranh ảnh, yêu âm nhạc. Vậy mà những chất chồng yêu mến ấy, nằm trơ vơ.  Sẽ không còn ai đụng chạm hay thưởng thức.

Vậy thì để đó làm gì.

Cả chục thùng diaper, under pad, nằm la liệt trên sàn. Tôi cần phải thanh toán. Tìm ai bây giờ để mà cho?
Thôi mặc kệ. Đến đâu thì đến.

Lần stroke này không còn hy vọng gì để mà hồi phục. Nhất quá tam, Ngui72i ta bảo thường stroke thứ ba là stroke ác liệt nhất. Ít ai sống sót. Vậy mà Y. vẫn may mắn. Nhưng may mắn để chấp nhận những tai ách khác. Giọng nói. Đi đứng. Và tánh t2inh thay đổi. Tôi đã rưng rưng khi Y. trút những phẫn uất vào chồng. Thương em, mà làm sao giúp em trở lại một ngày như trước.

Bây giờ chỉ còn cách là lao đầu vào công việc. Lần này tôi bảo NM đừng gởi thư mời ai viết như trước.  Nhưng mà chúng tôi sẽ làm cho người ta thấy. Số chủ đề Hoàng Ngọc Hiển này sẽ là một số để đời. Như Phùng Thăng. Không phải sự năn nỉ mới giải quyết, mà chính là máu của một thằng lính thám kich đang sôi sụt, đang muốn quên, đang thèm chết mà không can đảm…

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading