Đưa nàng về dinh

Hôm qua là một ngày vui của chúng tôi. Lần đầu tiên sau gần một năm có lẽ, tôi mới có dịp chở Y. đi IKEA, cách xa nhà khoảng một tiếng đồng hồ. Y. ao ước được lên đấy để  kêu cá samon, và uống nước trái dâu đặc biệt nhập cảng từ Thụy Sĩ….

Sau khi nịt belt cho Y. và xếp xe lăn bỏ đằng sau trunk, tôi  rời phòng mạch của bác sĩ lái đến Ikea. Buổi sáng không phải ngày cuối  tuần, nên bãi đậu xe vắng. Tôi tìm một chỗ đậu dành cho  phế nhân,  rồi mở cửa xe, kéo cửa kính xuống để Y. có thể vịn mà đứng. Sau đó tôi cố đứa chiếc wheelchair  ngay sau mông của người bệnh. Khi thấy bảo đảm, kêu Y. ngồi xuống.  Rồi  bắt đầu đẩy xe vào trong IKEA.

Tôi tìm một chiếc bàn khuất với lối đi rộng cho Y. ngồi. Tội kêu nhiều lắm. Thấy gì cũng kêu. Cả năm nay nào biết những món ăn mà mình từng thưởng thức trước khi Y. bị bạo bệnh. Thấy Y. ăn ngon, lòng vui. Vui nên uống hai ly cà phê một lúc. Cà phê Ikea ngon hơn những tiệm khác mà tôi đã uống.

Cuối cùng, cũng phải đưa nàng về dinh. Vừa lái xe vừa nghĩ cách làm sao để mang ngườii bệnh lên bốn bực thềm. Xuống thì dễ. Mà lên thì khó gấp bội. Y, nói xem có ai đi qua đường nhờ họ tiếp dùng, cho họ $5. Hay nhờ ông mập trước nhà mình giúp… Tôi nói ừ. Nhưng biết rất khó. Chúng tôi đã chọn nơi này là chỗ dung thân, thì phải chấp nhận. Không thể trách cứ ai. Không thể nói là tại sao mình lại đi ìím một nơi không có cộng đồng, không thấy bóng ngưiời VIệt để mà nương thân…

Tôi đậu xe trên Driveway. Mở cửa nhà, đặt cái wheelchair thứ hai ngay ở cửa ra vào.

Không ngờ, mọi sự trở nên dễ dàng ngoài sự tưởng tượng lo lắng của tôi. Khi Y. đứng, một tay vịn lấy lan can, tôi ra lệnh: “chân phải cất lên”. Y. nghe lệnh, đưa chân phải lên bậc thềm. Tôi giữ cả  thân Y. để khỏii mất thăng bằng, sau đó mới dùng tay mình cầm lấy  cả chân trái của Y – chân bị liệt- mà đưa lên. Sau đó lại tiếp tục hô: “Chân phải bước lên”. Cứ thế cho đến bậc thềm cuối. Và tìm cách đưa Y. vào cửa. Bắt Y. cầm chặc cái sà ngang. Sau đó đẩy xe ngay vào phía mông. Kêu Y. ngồi xuống.

Đấy, một ngày của tôi là thế. Vẫn bao nhiêu chuyện chẳng có gì mới mẽ. Vậy mà chúng tôi xem như là ngày đặc biệt. Bởi những klhó khăn xem như có lời giải. Y. ngủ li bì sau khi tôi đưa Y. lên giường. Y,. nói Y. vui lắm. Sao mà ông giỏi quá/.

Tôi nói: Vậy bà tin tôi hay là tin thằng Ron.

Dĩ nhiên là tin ông.

Tại sao tôi hỏi Y.  một câu như thế. Số là người physical therapy đến nhà tập Y trrước đây cứ dặn tôi là khi tập Y. lên hay xuống tam cấp luôn luôn để chân trái trước. Tôi cải làm sao lại để chân trái trước. Nó bị liệt. Nó làm sao chống đở cả thân hình cả trăm pound ? Chân phải chứ ?

Y. thì tin Ron nói đúng. Vì Ron là chuyên viên.

Bây giờ tôi đã có dịp chứng minh là Ron nói sai.

Y. nói: Mai mốt mình đi nữa nghe ông.

Tôi cười. Nhưng tôi biết, kể từ nay tôi sẽ phải vất vả hơn vì câu khen của Y.

%d bloggers like this: