Hầm…

securedownload

Hình trên là chiếc bàn làm việc của tôi. Hai computer được liên lạc với nhau qua network wireless. Hai cốc cà phê. Ba lọ thuốc Gout. Mấy cái kính lão, tùy theo khoảng cách. Và một tranh phác họa bằng mực đen của Đinh Cường, vẽ người đàn bà khỏa thân.

Đó là nơi mà mỗi ngày thấy tôi làm việc.  Nơi tôi tận dụng những gì tôi hiểu biết về khoa học điện toán để áp dụng vào cái nhà in, nhà xuất bản không giống ai của tôi.

Nơi tôi không còn là tôi, không còn thấy cái thực tại khắc nghiệt của mình, ít ra trong một khoảng thời gian nào đó. Để hòa mình trong một thế giới khác.

Cho dù trên bàn để sẵn ba  hủ thuốc Gout. Và tiếng chuống mà Y. sẵn sàng kêu vang  lúc nào

Tôi càng nhận ra mình là một kẻ đầy may mắn. Bởi lẽ, tôi cũng đã từng ở dưới hầm, ngày này qua ngày khác, thời này qua thời khác.
Tuổi thơ chui xuống cái hầm nhà để tránh những tràng súng nổ từ đồn binh Tây nả như mưa xuống xóm. Rồi tuổi trẻ thì nương tựa vào những hầm chìm hầm nổi từ Bình Định lên Tam Biên. Tôi đã trải qua những cõi mồ, nghe hơi thở nình theo từng tràng động kinh của hàng háng trái phá.

Như bức hình dưới đây.

Người chụp trong hình là nhà văn Y Uyên. Anh sinh năm 1941 và tử trận vào năm 1969.

Y Uyen

%d bloggers like this: