Lé dùng để chỉ một người thay vì nhìn thẳng, lại nhìn nghiệng, nhìn chệch.
Người có đôi mắt lé rất dễ nhận ra. Cứ nhìn vào võng mô của họ là biết ngay.
Nó được hiện ra qua đôi mắt..
Nhưng cũng có khi, mắt không bị lé. mà cái nhìn lại bị lé.
Ví dụ, nhà lý luận phê bình văn học đến giờ phút này vẫn xem văn chương miền Nam trước 1975 là văn chương đô thị. Trong khi văn chương miền Nam sau năm 1961 cho đến năm 1975 được di chuyển ra ngoài vòng đai, 14 năm với chiến cuộc tàn khốc, bao nhiêu người đã nằm xuống, bao nhiêu gia đình, vợ chồng con cái phải phân ly. 14 năm SG bị giới nghiêm, và bao nhiêu nhà văn nhà thơ đã tử trận… 14 năm tạp chí Văn vẫn còn tồn tại không phải nhờ những nhà văn/nhà thơ được may mắn dung thân ở SG mà là nhờ sự đóng góp tích cực của những kẻ ngoài vòng đai. . Như vậy văn chương đô thị ở chỗ nào.?
Hay cứ nghĩ là văn học đô thị khi nhìn máy in, nhà phát hành, mấy tiệm sách, hay cái bàn thơ ký tòa soạn lẻ loi, hay chỉ thấy SG qua mấy nhà văn nữ như Thụy Vũ, Nhã Ca, Nguyễn thị Hoàng, hoặc mấy nhà văn viết feuilleton trên nhật báo để kiếm sống hoặc thời Sáng Tạo còn sót lại trong khi chínhThanh Tâm Tuyền đã thú nhận suốt 10 năm sau 1959 ông không làm thêm một bài thơ (Ấm Bản, tuần báo Khởi Hành 1970) ?
Với cái nhìn như vậy, không phải là nhìn lé hay sao ?
Có phải vậy không ?