Đăt sống thành suy nghĩ. Tự thành trong cô đơn (2)

Hôm qua tôi đã lấy bản thân tôi để làm ví dụ. Lấy cái tôi mình ra là một điều không tốt, ông bà mình vẫn thường hay dạy. Nhưng mà tại sao lại mang cái tôi của vua chúa lảnh tụ của mấy ca sĩ mấy tay triết gia ra mà học ? Cái tôi của tôi đây đâu có hại ai, trái lại hắn bị dìm tận bùn nhơ, hắn uống nước bùn, nằm trên gò huyệt, rên rĩ cha ơi con ơi em ơi đau quá, hắn lắc chuông đồng gọi âm hồn quỉ sứ…
Tôi bỗng nhớ đến thằng Hùng gốc nhảy dù. Hắn là lao công đào bình, mãn hạn bị đổi đến đơn vị thám kích của tôi. Và có lần hắn say, nhảy lên bàn thờ mà ngồi. Hắn nói tại sao lại thờ kẻ chết ?

Đấy, đặt sống là suy nghĩ đấy. Và Viết bắt đầu từ suy nghĩ đấy. Bởi vì tôi đã sống đã nghe được câu nói của người đồng đội của mình. Và từ đó câu nói ấy bắt tôi phải suy nghĩ. Rồi từ suy nghĩ này tôi mới viết. Có thể tôi suy nghĩ về một niềm tin tôn giáo đã mất. Và truyện tôi sẽ lấy tên là ” niềm tin thánh thần”. Có thể tôi suy nghĩ đến một người dám thách thức với thánh thần. Và truyện thứ hai lấy tên là “kẻ thách thức thánh thần”. Có thể tôi nghĩ đến một thế hệ chiến tranh già trước tuổi, và truyện sẽ lấy tên là “thế hệ trăm năm”. Có thể tôi sẽ suy nghĩ về những kẻ chưa biết triết lý nhân sinh J. Paul Sartre, Camus là ai, mà chính cái hành động ngồi trên bàn thờ ấy còn vượt xa cả trăm năm nhà triết gia vắt tay lên trán…. và truyện thứ năm của tôi sẽ mang tên là “Kẻ triết nhân không bằng cấp”….

Cám ơn ông Mai Thảo. Ông không dạy tôi viết văn, bởi vì tôi đâu có cần ai dạy tôi. Tôi học Toán mà. Tôi không có qua trường dạy viết văn Nguyễn Du. Nếu có học là học cụ Trần Tế Xương. Cụ chính là sư phụ tôi. Ông Mai Thảo đã nhận ra nguyên ủy mà tôi dấu kín, làm của riệng.Vì cuối cùng văn chương cũng phải bắt đầu từ đấy.

Từ: “Đặt sống thành suy nghĩ. Tự thành trong cô đơn”

Có phải vậy không?

 

 

%d bloggers like this: