Suốt ngày hôm qua, Y. cứ nằng nặc đòi vào lại Nursing home. Tôi đã tón bao nhiêu nước miếng, có khi giận, có khi an ủi, có khi vuốt ve, để cố thuyết phục Y. rằng ở đó là địa ngục. Là ngôi nhà mồ chưa đóng cửa… Tôi đã chở Y. vào đấy, chỉ những chiếc giường mà những người già nằm đấy, như những thây ma, hay chỉ cho Y. những người ngồi trên xe lăn, đôi mắt trắng dã, vô hồn, hay gương mặt ánh lên một vẽ gì khác lạ của người bị bệnh lẩn. Vậy mà Y. lại đòi vào. Tôi hiểu tại sao. Tại sao rồi. Bởi vì Y. không muốn tôi khổ. Ông cực vì tôi quá sức. Ông phải được nghỉ ngơi. Ông phải lo sức khỏe cho ông. Tôi đã như vậy rồi, còn lại ông, ông cũng muốn như tôi sao? Tôi biện bạch là chuyện chăm sóc bà là chuyện nhỏ. Ngày đi lính tôi cực khổ trăm bề. Ngày trong tù thì vạn lần hơn bây giờ. Nhưng tôi đã dối lòng. Tôi dối giọt lệ thầm. Khi lái xe đi mua đồ ăn hôm qua, tôi lái mà không biết đi đâu. Phải. Rồi một ngày, phải có một ngày tôi sẽ ngả xuống. Y. thì chắc chắn không bao giờ trở lại như một người bình thường. May lắm là đi được. May lắm là cầm được. Nhưng chuyện đó chỉ là xa vời. Thì cứ cho là thật đi, chắc chắn Y. không thể lo cho tôi như tôi đang lo cho Y. như bây giờ. Nghĩ đến điều đó, tôi yếu mềm, muốn bỏ cuộc.
Một lý do nữa là Y. đã bắt đầu cảm thấy mỏi mệt, muốn buông xuôi. Tập. Tập ngày này này sang ngày khác. Mỗi ngày tôi đã dẫn Y. đi, từ nhà trong ra nhà ngoài ít nhất là bốn lần, chưa kể từ giường vào nhà vệ sinh, hay từ trong nhà ra drive way. Tập lên tam cấp. Tập xuống bậc thềm. Nhưng mỗi ngày tôi chứng kiến càng lúc bước chân càng yếu hơn, và càng khó khắn hơn khi di chuyển. Đó có phải bởi vì tuổi già hay bởi vì những biến chứng hậu stroke gây nên ? Tôi đã chảy cả nước mắt để nhìn Y. thỉnh thoảng ngả nghiêng xiêu đổ. Nhưng mà, chúng tôi vẫn hy vọng. Y. cứ nói về một ngày sẽ được hồi phục để thăm bạn bè. Còn tôi thì nghĩ đến cái câu: Cò công mài sắt có ngày nên kim…
Vậy mà, giờ đây Y. lại muốn tôi đưa vào nursing home một lần thứ hai.
***
Thằng con tôi sau khi nghe mẹ nó nói lên cái ý định đã trách mẹ dữ dội. Y. nói với tôi: Nó hùa vào phía ba nó. Nó trách tôi. Nó bảo mẹ nên từ bỏ cái ý định điên rồ ấy đi. Đừng làm khổ ba nữa. Có ai như ba không?
– Rồi bà trả lời sao ?
– I am só – ó – ó – ri. Y. nhấn ở chữ sorry và kéo dài như để bởn cợt. ThìÍ ra tiếng nói của con mạnh hơn tiếng nói của chồng. Tôi nghiệm ra vậy.
Có phải vậy không ?