Một bài thơ cũ nằm dưới một bài văn cũ. TRuyện thì được viết tại một quán cà phê ở Nha Trang trong một ngày phép xuất viện nhan đề Trưa Địa Ngục. Bài thơ thì được làm trong quân y viện nhan đề Về TRời. Cả hai đều được sáng tác sau lần bị thương thứ hai ở Bình Định. Trang báo là trang tạp chí Bách Khoa phát hành năm 1969.
Bài được viết trong nỗi đau đớn tột độ, khi một đại đội lên đường với 6 sĩ quan thì 4 nguời tử trận (một thiếu úy đề-lô, một cố vấn Mỹ, một đại đội phó và một trung đội trưởng).
Đấy, tuổi trẻ của chúng tôi là thế đấy. Thơ văn của chúng tôi được trả bằng cái giá là thế đấy. Ít ra, chúng không phải hư cấu, tưởng tượng. Chúng thật sự viết bằng nguyên liệu ròng. Nguyên liệu của sự thật.
Một lần nữa cám ơn người bạn tôi ở SG và Hà Nội đã bỏ công sưu tầm và mang đứa con biệt tích trở về chủ của nó.
Về trời
Người đã về xanh xao bờ mộ cỏ
Ngày chưa lên chưa đợi một tin mừng
Rừng núi lạ nghe trong hồn cơn hạ
Người đợi chờ trong lá ngập trời sương
Hôm qua ấy chim trên rừng khẻ gọi
Thầm thì nhau giờ con ngủ bình yên
Người đứng dậy tay buôn dần súng đạn
Mắt nhìn lên, rừng cũng ngủ bình yên
Hôm qua ấy, con suối ngừng không chảy
Hạt lệ khô trên bờ đá hoang vu
Người đã đứng thân gầy trên đỉnh núi
Trăm quân người đang cất tiếng tung hô
Kỳ Sơn ơi, Kỳ Sơn Kỳ Sơn
Người chưa về mẹ đã bạc như sương
Ngày sau ai cướp hai giòng lệ
Kỳ Sơn ơi, Kỳ Sơn Kỳ Sơn