Sáng nay tôi dậy lúc 4 giờ sáng. Như vậy tôi có 3 tiếng đồng hồ ngủ ngon. không bị bật dậy để phải choáng váng, ngầy ngật, bước ngả bước nghiêng, tìm lấy công tắc điện. Một ngày của tôi bắt đầu. Xuống dưới hầm nhà, xem lại cuốn sách mới in và đóng bìa cứng “Một Thời Lục Bát Miền Nam” đã khô chưa. Trưa hôm qua, nhân dịp đi chợ mua nước uống, mua một thùng sửa (hiệu gì quên rồi) dành cho người bị tiểu đường, một bịt cam tại Cosco, tôi về tạt ngang một tiệm bán đồ cũ dư thừa (thrift store), chụp được một cuộn giấy dán tường, đẹp ơi là đẹp. Tôi nghĩ là phải dùng nó làm cái bìa cho tập thơ Lục Bát Miền Nam. Lục bát là phải đẹp. Đẹp từ trong ra ngoài. Chiếc áo phải là áo hoa, nhưng không phải là hoa sặc sở lòe lọet. Bởi lục bát trước hết, khởi đi từ ca dao.
Cũng vì nghĩ vậy nên hôm qua tôi đã đổ bao nhiêu công sức để có được cái bìa vừa bụng. Bởi lẽ loại giấy dán tường này thật sự không phải là giấy nhưng là là lọai nhựa plastic mỏng, rất mỏng . Cũng vì không phải là lọai giấy nên ta không thể dùngmáy in inkjet.Mặt khác vì giấy là nhựa nên không thể in bằng máy laser màu. Độ nóng để đốt bột (toner) có thể làm giấy “nhựa” bị mềm, nhủn ra, chữ cũng bị nhòa đi. Tôi đã mất ít nhất là 10 cái bìa khi chạy bằng máy HP laserjet 4500. Tôi chỉ còn bấu vào máy in okidata C3200. Hy vọng với phát minh LED, độ nóng của máy sẽ thấp, và tôi có thể có một cái bìa ưng ý.
Và thật như niềm mong đợi, Okidata yêu dấu của tôi đã cho ra đời những cái bìa quá đẹp (đối với tôi).
Để eồi sáng sớm này, tôi có thể nhìn nó, bìa cứng láng bóng. với nhánh hoa khoe sắc, với những hàng chữ màu nổi bật trên nền giấy Wall paper. Đây có lẽ là sáng kiến không có ai nghĩ ra trên quả đất này. Bởi lẽ nghĩ làm gì cho mệt. Máy móc hiện đại, mỗi làn in là cả trăm, cả ngàn, cả vạn cuốn. Còn tôi mỗi lần in chỉ một hai tập, nếu làm theo cách của tôi thì thiên hạ sẽ khai bankruptcy ngay.
Bù lại, tôi nhận được phần thửong tinh thần. Đó là một ngày nào đó, những cuốn sách do tôi tự in tự đóng tự khâu sẽ có mặt ở trong tủ sách gia đình, hay trong một thư viện nào đó. Tôi đã chứng tỏ tuổi già của tôi còn làm nhiều việc. Chân tôi bị Gout mấy năm. Mắt tôi sau lần mổ bị yếu hẳn. Nhưng mà sức mạnh không phải từ ngón chân, bàn chân, hay từ thị lực. Đó là sức mạnh tinh thần.
Tôi bỏ dỡ ở đây. Y. bấm chuống kêu tôi. Tôi ở dưới hầm bước vội lên nhà, vừa bước vừa nó lớn , nịnh đầm: Người đẹp trong rừng thức dậy rồi sao…
Tôi cũng không quên mang theo cuốn sách mới vừa đóng để khoe với bà xã…
….