Tôi rời xa Bình Định quá lâu
Có còn gì để tôi phải nhớ
Một vũng máu của tôi bên đường
Một nhà ga xép
Một thị trấn hoang tàn
Một ngôi làng đổ nát
Còn gì để tôi còn nhớ về
Bình Định những họng súng sẵn sàng nhắm vào tim tôi
Những mả tấu dao phay sẵn sàng chặt đầu tôi
Những hầm chông ngụy trang sẵn sàng đâm vào thân thể tôi
Hay những quả lựu đạn sẵn sàng ném vào quán cà phê khi tôi đang ngồi đốt thuốc làm thơ
Hay những quả mìn sẵn sàng nổ banh xác tôi khi tôi bước trên lối cỏ
Vậy mà tôi lại nhớ vô cùng
căn nhà ở bên chợ Qui NHơn
Căn nhà qua đêm của những thằng lính thú
Giờ cơm má Châu dọn bửa ăn và Châu luôn luôn kêu chúng tôi ăn cùng
Sau đó chúng tôi rũ nhau ra quán cà phê nghe nhạc
Có khi tôi về nhà Châu
Mặt mày bị gai xướt tóe máu, chân đi không muốn nổi vì phải lội mấy cây số hành quân
Bởi vì tôi chẳng có nơi nào để về sau khi đơn vị được phép nghỉ dưỡng quân
Tôi lục nồi cơm nguội
hay nấu tô mì gói
Mặc nhiên tôi xem ngôi nhà ở chợ Qui Nhơn là gia đình minh
Mặc nhiên tôi xem Qui Nhơn là nơi tôi được đền bù trong những tháng ngày cận kề cái chết
**
Tôi có những quán cà phê
Nghe nhạc TCS
Tôi có những quán báo
Mua vét những tờ tạp chí Khơi Hành, Văn, Bách Khoa dành đọc khi hành quân
Tôi có trường sư phạm Qui Nhơn
theo xe lam đến nhìn cô bạn trên lầu
để làm thơ thất tình
để làm thơ tiễn đưa người trong ngày nàng tốt nghiệp
Thơ đầy nước mắt
sao mà tôi yêu vô cùng
“Tôi ở trên ni đồi cao tháp cổ
Em ở bên tê nuối mộng học trò
Tháng bảy em về quê mạ trời xa
Tôi trở lại cùng sân trường thưở trước
Đêm tối tôi ngồi trên băng đá vắng
Đêm tối cuối cùng em phải ra đi…”
Có khi đơn vị tan hàng
Tôi đâm ra điên khùng
về phố kêu xích lô chở qua những bar đèn xanh đèn đỏ
lấy súng bắn lên trời cho hả giận về một thành phố vô tình
Tôi khóc với bác xích lô già
Bác cũng khóc với tôi về thằng con trai biệt tích
Rồi bác khuyên tôi nên bỏ súng đầu hàng quân cảnh
Đó là chuyện thật của tôi
một thiếu úy trung đội trưởng thám kích một nhà văn nhà thơ trẻ của miền Nam
mắt cận thị một con 5 đô một con gần 6 độ
đi đánh giặc luôn luôn mang xấp giấy và cây viết nguyên tử
Tôi ghét Qui Nhơn vì nó vô tâm
Nhưng tôi vẫn phải trở về cùng thành phố
Qua đêm tại căn nhà của bác Châu gái
lục cơm nguội nấu mì gói rồi rủ nhau ra cà phê Bạch Tuyết gát chân vừa nhâm nhi cà phê, vừa đốt thuốc vừa nghe nhạc TCS
có lần tôi nhìn ra đường thấy ông giáo sư triết dạy tôi
Ông đuổi tôi cả tháng vì tôi chống lại những điều ông giảng, những ông triết nhân mà ông tôn sùng
Ông bảo thằng S. mà đậu Tú Tài tao đi đầu xuống đất
Nhưng mà tôi lại đậu kỳ đầu, đậu chứng chỉ MPC thứ tám trong tám người đậu thời ấy
Tôi thấy ông
tự nhiên tôi đập ly cà phê
để cầm cơn giận
Và sau đó nước mắt như ứa ra
thế hệ của tôi là thế
học thuộc lòng những bài thơ của Chế Lan Viên, Huy Cận, Xuân Diệu
hát quốc ca Lưu Hữu Phước
những người giờ đây nặn óc nặn chữ để làm thơ kích động giết tuổi trẻ miền Nam càng nhiều càng tốt
Vâng tôi đậu những kỳ thi
Tôi lấy những bằng cấp đại học
Nhưng vẫn không đâu được một chỗ không đi đánh giặc không ra mặt trận không bi thảm như bây giờ
May mà tôi vẫn còn ngôi nhà ở bên chợ Qui Nhơn
Căn gác để tôi còn đặt lưng
Bửa cơm nóng tình người
khó bao giờ bắt gặp
khó bao giờ quên được