Phong thư từ xa mang một chiếc khăn
Em tặng tôi để chia tay và lau giòng nước mắt
Chín cổng quân trường, giam anh 9 tháng
Chỉ còn em, sao lại đóng cửa cài then
Ôi chiếc khăn tay chia biệt hai đàng
Thủ Đức, Qui Nhơn thế là chấm dứt !
◊◊◊
Vậy mà tôi vẫn theo em chơi trò đuổi bắt
Trò chơi tôi chẳng hề muốn, cả em
Định mệnh bắt tôi mang balô ở với hồn Chiêm
Xây tượng thất tình trên đồi Bà Gi Bánh Ít
Tháp Bạc Tháp Vàng Tháp Đồng đều nhìn ra bốn phía
Chỉ có lòng tôi một phía : hướng Qui Nhơn
Có khi quá buồn ngày phép dưỡng quân
Đón chiếc xe lam về trường nội trú
Tôi nép dưới lầu bên hàng liểu rủ
Mắt nhìn lên tìm một khung cửa nào quen
Tôi ngang tàng ngực mang đỏ chiến thương
Sao lại yếu mềm lạnh cã giòng nước mắt ?
Rồi cửa đóng, rồi lầu cao đèn tắt
Rồi tôi trở về bước nặng buồn tênh
Đập cửa rầm rầm một nhà ngủ qua đêm
Mong trời sáng để trở về với tháp
Khi thành phố vô tình cài then cửa khép
Khi người tôi yêu quay mặt vô tâm
Thì tôi còn gì, trừ bộ đồng phục màu xanh
Tiếp tục tháng ngày hành quân ứng chiến..
Để tiếp tục mồ hôi và nước mắt
Phủ cho dày chiếc khan vải màu lam..
***
Nhưng số phần vẫn khắc nghiệt không buông
Lần này tôi không về Qui NHơn mà về Tuy Phước
Nơi những giáo sinh năm cuối cùng thực tập
Tối ngủ quận đường, ngày dạy học bên sông
Có ai ngờ một đêm không trăng
Địch tấn công quận đường, giết ông quận trưởng
Vâng, tôi đã về em ạ đêm nay..
Tôi đã về, con tim như bật vỡ
Cho dù mục tiêu có ngàn tấn nổ
Tôi sẽ lao vào cảm tử cho xem
Tôi đã về, đêm quá tối đêm đen
Lo lắng quá, trên từng vuông thước đất
Đường cái thênh thang, mà tôi lội nước
Tôi đang lội vào, địa phủ đón chờ tôi
Tôi lo em ơi, người tôi đã yêu
Người đã cứa vào hồn tôi vết sẹo
Trăm trận trăm ăn, nhưng em, thì bại
Bại chừng nào lại lo chừng nấy, em ơi
Chúng tôi băng đồng, bì bõm chơi vơi
Mắt muốn nổ nhìn về nơi cửa tử
Tuy Phước đàng xa, lập loè ngọn lửa
Chúng tôi đang về, chiếm lại quê hương
Hãy tiến vào thêm
Hãy bò vào thêm
Hãy tắt máy truyền tin
Hãy nói với đại bàng chúng ta không cần trái sáng
Hãy ngậm dao găm, tay hờm cò súng
Hãy làm cho địch choáng váng mặt mày
Hãy âm thầm chuẩn bị giờ G
Hãy cẩn thận đừng bắn lầm những người vô tội
Hãy coi chừng bọn xâm mình đặt mìn
cài lựu đạn
Rán dọn nhà xong rồi mai về thành phố tung hoành
*****
Địch hoảng kinh rồi
Lũ chuột ăn đêm
Chúng không thể ngăn bước giày của những
thằng cảm tử
Trong ngây ngất của nỗi vui mừng quá độ
Là nỗi buồn như xé tận tim can
Có xác người con gái nào đang nằm
trên sân
Nàng nằm sấp, lưng dầm đề đỏ máu
Nàng nằm sấp, mái tóc dài tung toé
Máu cũng khô dần trên màu áo thiên thanh
Có ai kể rằng, nàng bị buộc ra sân
Kéo cờ lạ,
Và nòng súng chĩa từ đàng sau
ai bắn ?
Tôi đã quì bên xác người giáo sinh trong trắng
Có nên mừng không, người chết không phải là em
Có nên vui không, trời hỡi đôi mắt mơ huyền
đã khép kín khi trời bắt đầu lại sáng ?