Bóng tháp (4): Một trang báo cũ

Dưới đây là một trang báo cũ do một bạn ở SG sưu tầm và gởi tặng.  Đó là bài thơ “Tháp Cổ” đăng trên tạp chí Bách Khoa số 273 phát hành khoảng năm 1968. Phía trên  đầu là 4 câu cuối  trong một bài thơ  của  nhà thơ Phan Nhự THức tức là Mê Kung được viết vào ngày mồng Ba Tết Mậu Thân. Phan Nhự Thức   khóa 23 Thủ Đức. trên tôi một khóa. Chúng tôi rời quân trường vào giai đoạn chiến tranh khốc liệt nhất – 1967. Rồi tiếp đến là năm Mậu Thân. Tôi bị thương ngay tại cửa vào thành phố Qui NHơn sau khi chỉ huy trung đội chiếm Cây Xăng Ông Tề. Trong khói súng, trong tình trạng cực kỳ căng thẳng, vậy mà thơ lại là lời ru. Ru ta ngọt ngào. Ru tim ngoan ngỏan.  Nương tựa vào bóng Tháp để làm thơ. Thơ chúng tôi chẳng mang gì chút hận thù. Hận thù gì khi  chúng tôi học từ CHúa và Phật và dưới bóng của những ngọn tháp thiêng liêng.

Xin hãy đọc 4 câu cuối của bài thơ thất tán của Phan Như Thức để hiểu thế nào là tuổi trẻ của thế hệ chúng tôi về chiến tranh mà chúng tôi có mặt. Để thấy thơ miền Nam không hề có tạc đạc chất nổ dao găm mả tấu,  mổ mắt mổ tim chặt đầu thề phanh thây uống máu quân thù. Trái lại, thơ làm cho con người, vì con người. Như  bốn câu của PNT sau đây:

Khi phố này khóc thương cho phố nọ
quảng-ngãi, sài-gòn, huế… để tang nhau
TA cùng với nỗi tình nghi ngút đó
thắp lời chia buồn soi rõ mặt nhau

(Mồng ba – năm Mậu Thân)

Riêng bài Tháp Cổ tôi xin đăng lại, để nói lên lý do tại sao tôi lại có một lọat sáng tác Bóng Tháp trong thời gian qua. Không phải bây giờ tôi mới nương vào bóng tháp mà mấy mươi năm về trước.

thap-ok

%d bloggers like this: