Hôm qua, chủ nhật, chở Y. đến chùa Thái Lan cách nhà khoảng 2 tiếng đồng hồ. . Thời tiết êm dịu, dù mây hơi xám, có mưa nhỏ như mưa bụi.
Chùa tọa lạc ở Bensalem thuộc tiểu bang Pennsylvania. 10 giờ sàng khi chúng tôi đến nơi thì bải đậu xe đã đông nghẹt. Tìm được một chỗ rất khó. Gặp lại một số người quen. Họ lăn xăn thăm hỏi Y.
Chỉ có những dịp lễ hội như thế này chúng tôi mới có dịp gặp mặt nhau. Và đây cũng là dịp để Y. bớt buồn. Anh H. nói: Mừng là chị còn tỉnh trí, minh mẩn. Còn việc không đi đứng thì mình phải chấp nhận như số phận. Có điều nếu không đi đứng được thì có anh Thư, có xe lăn, hay xe hơi.
Tôi đã nhiều lần nói với Y. như vậy. Nhưng trong lòng tôi thì hơi bất an. Bây giờ có tôi để Y. nương cậy. Nếu chẳng may tôi ngả xuống, thì lấy ai đẩy xe lăn, hay lái xe để chở Y. đi như ngày hôm nay.
Y. đã trải qua một buổi trưa đầy cảm động. Bạn bè dành đẩy xe lăn. Bạn bè đi lấy thức ăn. Bạn bè lấy muổng lấy dĩa. CHúng tôi ăn trưa tại một khu đầy cây, lá xum xuê. Chiếc bàn dài đủ chỗ hàng mưoi người. Như một picnic ngoài trời. Thức ăn ê hề. Ăn chùa mà. Có điều là thức ăn toàn là đồ mặn không phải chay như người Việt mình. CHùa quá lớn, đất quá rộng, và thức ăn thì free, tha hồ chọn. NHớ đến những mái chùa xưa. Buổi ăn chay đạm bạc với tương chao, món canh,vậy mà quá ngon. Nghèo hay giàu thì cũng vậy. Có khi món rau luộc chấm xì dầu và nước canh là nước rau luộc nặn chanh, bỏ vào một chút muối, vậy mà nhớ mãi.
Y. ,muốn tập đi trên cỏ. NHớ lại có lần tôi đọc một tài liệu viết bằng tiếng Anh của một nhóm bác sĩ Mỹ trên Mạng nói về sự công hiệu của đất đai trong việc chửa trị những người bị liệt. Chân bước không phải bước trên mây, nhưng bước trên đất. Hai chân đứa bé mới tập đi, cũng bắt đầu đạp trên đất. Đất là nơi hấp thụ âm và dương, khí trời, mặt trăng, ngày và đêm. Từ đó đất mới đầy đủ năng lượng để chuyền những điện tử lên bàn chân mình. LỜi giải thích có vẽ hữu lý, khiến Y. cứ đòi tập đi trên đất với chân trần. Và đây là dịp tốt để cho Y. được tập. Tôi tháo đôi giày ra khỏi bàn chân Y. và đở Y. đứng dậy. Tay cầm chặc vai áo, lai quần, để đề phòng Y. bị té. Cỏ dưới chân. Bên bờ là hoa hướng dương, ho lài, hoa thược dược. PHìa trong ấy là chùa đang trong giờ hành lễ, thuyết pháp. Y. không vào chùa được vì qua đông, nên Y. vừa tập đi vừa cầu Phật giúp đở phù hộ mình qua được nạn dữ. Tôi thấy thương xót cho Y. Nếu quả thật giữa hàng trăm hàng ngàn người đến chùa để cầu xin, gỉa dụ như vậy, thì chắc chắn đức THế Tôn và những vị Bồ Tát sẽ nghĩ nhiều đến Y. Y. đi trên bải cỏ, chân thấp chân cao. Tay phải cầm gậy chống. Tay trái ngủ yên đình công. Vậy mà vẫn bước với đôi bàn chân trần. Để làm gì. Có phải là để tiếp tục một niềm tin mà mình chưa thấy, hay chưa có. Để mà còn nuôi hy vọng trong trái tim mình. Bởi vì sống là phải vậy.
Có phải vậy không?