Hậu cứ đơn vị đóng ở lưng đồi Bà Gi
Một dãy nhà tôn nương mình bên ba ngọn tháp
Sừng sửng như ngọn đỉnh trời
Trên nền gạch hoang tàn đổ nát
Chẳng thấy ma Chiêm chỉ thấy một lũ dơi chiều
Ùa ngập đỉnh đồi như những hồn xiêu
Là là trên những giao thông hào bao quanh phòng tuyến
Tôi là đứa con lưu lạc
chiến tranh đẩy đưa lấy tháp làm nhà
Với chiếc mũ rừng, súng nhẹ và ba lô
Tôi mang thêm thơ vào hồn một người lính trận
Tôi không có nhà, không tình nhân bé bỏng
Làm thơ mà không chút bợn hận thù
Tôi làm thơ vì tiếng gọi thiết tha
Tôi lấy đời tôi thay vào tiếng súng
Tôi lấy thơ tôi dán vào gạch tháp
Để máu Chiêm Thành ri rỉ trái tim
Tôi gào kêu khi gò huyệt nổi chìm
Hôm qua lấp dân Hời hôm nay xác người Nam Bắc
Tôi về Gò Bồi tôi ra Phù Cát
Tôi về An Lão tôi trở lại Bình Khê
Giòng sông Côn mùa tháng chạp tràn bờ
Chúng tôi cột poncho làm phao vượt giòng nước xoáy
Lạnh, lạnh run, chúng tôi chẳng khác nào con thú
Ngoi ngóp đầu tải súng ống ba lô
Chiều cuối năm gió thổi kêu u u
Trong không khí vuốt ve từng bất trắc
Đi như thử đôi bàn chân không biết trước
Có khoảng đất nào chôn một trái mìn râu
Có nòng súng nào từ vườn mía, hàng cau
Tên du kích chờ chúng tôi mà nhắm
Đi, đi có nghĩa là chấp nhận
Một số phần trong một tiếng trời ơi
***
Có niềm vui nào khi đơn vị vô sự bình an
Khi xóm nhà gia binhi lại thắp lên ánh đèn nhiều nến
Tôi không có nhà, không người yêu hò hẹn
Chì còn bóng tháp là chổ trở về
Như bài thơ tôi giữ mãi tận hôm nay
Ri rỉ máu đời minh cho bóng tháp…
Nay đọc lại để thấy mình bật khóc
Tháp ây xa rồi, tháp của tôi đâu ?