Ngày thứ bảy, vợ chồng con cái thằng con từ xa về thêm vợ chồng L, K từ tiểu bang cạnh qua, nên căn nhà trở nên bận rộn hơn bao giờ. Hai đứa cháu thì mãi mê chơi game. L và con dâu thì trong nhà bếp. K và tôi thì nói đủ thứ chuyện. K nhắc về những mẫu chuyện xãy ra trong nước, chuyện tranh dành, tham nhũng, câu xé, rồi chuyện hải ngoại. K, nhắc đến chương trình sinh họat văn học nghệ thuật trên đài HV, và nưc nở ca ngợi cô Nhã Lan, giọng nói rất truyền cảm.
Cũng thật bất ngờ, tôi nhận được một cú điện thoại của một người cựu trung đội trưởng thám kích 405. Anh kể là nghe trên đài Á Châu Tự Do, mới biết là tôi có cùng một đơn vị với anh. Anh chỉ một năm từ 1962. Còn tôi từ cuối 1966 gần 4 năm. Anh ao ước có đuợc một cuộc họp măt của những người cựu chiến binh thuộc binh chủng thám kích tại hải ngoại. Tôi nói đó cũng là niềm mơ ước của tôi từ lâu. Chẳng những mơ ước một cuộc hội ngộ mà in một tác phẩm viết về những người lính thám kích đã từng vào sinh ra tử trong chiến tranh.
Tôi đã sưu tầm xem như đủ cho một cuốn sách khoảng 200 trang. Nhưng trận bão định mệnh đã không những quật ngã Y. mà quật ngã tất cả niềm mơ ước của tôi. Dù vậy, thế nào tôi cũng phải hoàn tất. Càng sơm càng tốt. Để gọi là món quà cho những người cựu lính thám kích, hiện nay ở hải ngoại có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay. Y rất vui, vì thấy lại hai đứa cháu nội sau hai tuần cách biệt. Buổi sáng cả gia đình đoàn tụ bên giường bệnh rồi bên xe lăn. Hai đứa cháu nội thích thú khi đẩy xe cho bà đi. Sau đó, lợi dụng có thằng con, tôi tập cho Y. đi. Thằng con lảnh phần đẩy chiếc xe phía sau, phòng ngừa trường hơp Y ngã. Còn tôi dìu Y. đi. Từng bước. Từng bước. Có khi Y. dâm chân mạnh xuống nền hành lang, như chứng tỏ là mình sẽ vượt qua thử thách. Và K. – cô con dâu thì ở phía trước Y. vừa đi lui, vừa khuyến khích cổ vỏ. Mẹ gắng lên, gắng lên. Đấy mẹ đi được rồi đấy. Mẹ sắp chạy rồi đấy. Được thể Y. càng dậm chân mạnh. Trong khi đó cậu con thì đẩy xe đế dằng sau đít. Buổi sáng trời mưa nhẹ ngoài kia. Mây trắng xám. Hành lang chỉ có gia đình tôi. Hai đứa cháu cứ đòi đẩy xe. K. nói thế nào mẹ cũng qua Đức dự lễ đám cưới. Cậu con trai thì chọc đùa: Chắc khi chờ mẹ ra trình diện, phải mất cả tiếng đồng hồ để ba dẫn mẹ đi.
Lòng tôi bỗng ấm áp lạ lùng. Tình bạn bè. Tình đồng đội. Tình đơn vị. Và tình gia đình. Tôi như kẻ nhấp một hớp rượu quí. Đôi khi trong một đời người mình có những giây phút diệu kỳ của hạnh phúc. Một buổi sáng này cũng đủ thắp sáng những ngọn nến của niềm vui. Trên từng bước đi đầy khó khăn. nhưng mỗi bước đi là một bước đầy hy vọng. Được rồi. Mẹ đi được rồi đó. Cô con dâu cứ tiếp tục khuyến khích. Đôi mắt nai của hai đứa cháu nội chắc phải ngớ ngẩn ngạc nhiên khi nhìn bà nội phải vất vả tập bước. Và tôi, tôi cũng đang tập như Y đang tập. Tôi tập làm một người mà từ Mỹ gọi là caregiver. Để vài ngày nữa, tôi sẽ đảm trách tất cả, ứng chiến 100 phần trăm, cắm trại một trăm phần trăm em ơi một trăm phần trăm.