Theo em (36): Ngày valentine cho Y.

Hôm nay là ngày valentine, ngày tình nhân. Tôi biết được điều này khi buổi chiều đẩy chiếc xe lăn chở Y. đến nhà ăn. Cả phòng rộng được trang hoàng bởi bong bóng sặc sở với hình trái tim. Trên mỗi bàn có bình hoa tươi. Bàn được trải khăn đỏ. Rất ít thấy ghế. Bởi hầu hết những người đến đây đều ngồi trong xe lăn.

Chiều nay, có ca sĩ giúp vui. Anh ta đóng lại vai Elvis Presley qua quần áo, đầu tóc và cách diễn xuất. Những bài  quen thuộc của những năm 60 mà Elvis vẫn thường trình bày, được anh hát liên tiếp. Giọng ca ấm, truyền cảm. Người nghe thì gục đầu trên khay đồ ăn hay nhìn đâu đâu với đôi mắt vô sinh. Thỉnh thoảng một vài bàn có những người phụ nursing ngồi bên cạnh đút đồ ăn. Nhìn quanh, ít có bàn nào có cặp vợ chồng như chúng tôi. Có lẽ những người bạn đời của họ đã ra đi trước họ. Chỉ có một cặp lão ông lão bà ngồi trên xe lăn ít ra cũng phải trên 80. Họ đóng vai vua và hoàng hậu qua hai chiếc mũ trên đầu. Đó là một cặp tiêu biểu cho ngày tình nhân già ở nursing home này. Có phải ?

Lâu lắm không được nghe những bài hát quen thuộc của một thời, giờ nghe lại, lòng ấm lắm. Cám ơn người ca sĩ tài hoa. Ông chết trẻ, nhưng lời ca tiếng hát của ông và cách diễn xuất của ông vẫn còn sống mãi trong trái tim của mỗi người từng yêu thích ông. Có điều, tôi không biết, những người có mặt chiều nay, có ai còn có đủ  những rung động bồi hồi không, khi họ phải ngồi trên xe lăn, và phải nhờ người khác đẩy, hay khi họ muốn ăn phải nhờ người khác đút đồ ăn vào miệng.

Người ca sĩ bỗng tiến đến bàn chúng tôi. Anh ta vừa hát vừa hôn nhẹ trên má Y. Sau đó anh choàng trên cổ Y. một giải lụa đỏ, rồi anh lại nhìn Y mà hát. Y. nhìn anh cảm động lắm. Tôi chọc Y. bà là người may mắn nhất đấy. Được Elvis Presley tặng giải lụa đỏ đâu phải là dễ. Nên vui nghe  bà?

Tôi đã lợi dụng mọi dịp để mang niềm vui đến cho Y. Tôi cố  làm sao đánh lạc cái ý nghĩ đen tối mà mỗi buổi sáng thức dậy Y. nói với tôi sau một đêm mất ngủ hay chập chờn giấc ngủ về một địa ngục. Vài người y tá hay phụ nurse  tới bắt tay, vỗ vai Y. Giải lụa mềm quấn quanh cổ làm Y nổi bật hơn những người xung quanh. Tiếng hát vẫn bềnh bồng, tha thiết. Người phụ nurse ngồi bên cạnh một ông già, tiếp tục đút muỗng đồ ăn vào miệng. Ở bàn xa, tôi nhận ra, một  cụ ông tặng chiếc bong bóng có hình trái tim cho cụ bà. Ngày tình nhân già, có lẽ là ngày khó quên. Tôi nghĩ như vậy. Nó biểu hiện một đọan đường dài đầy thử thách về tình nghĩa của một lứa đôi từ hồi xuân xanh đến tận bạc đầu. Dù hai mái đầu đã bạc trắng. Tay chân đã run rẩy. Con cháu đã bỏ quên hay vì hoàn cảnh phải bỏ quên. Nhưng mà cần gì. Tiếng hát Elvis đã làm trong đôi mắt già nua mệt mỏi kia, một chút lệ mềm hạnh phúc, thì cũng đủ.

Tự nhiên Y. nói ngày này năm sau chúng mình lái xe đến đây để nhớ lại  hôm nay nghe ông.

Rồi Y. kêu tôi đẩy xe về phòng. Bà roommate đang ngủ. Cả hành lang vắng lặng, vì hầu hết y tá, hay phụ nursing đều ở trong nhà ăn để giúp đỡ người bệnh. Tôi bảo Y. để tôi đỡ bà lên giường xem sao. Chứ chờ người giúp thì biết đến bao giờ. Qua những lần nhìn người phụ việc làm tôi cũng học được nhiều điều cần thiết khi mang người bệnh từ xe lăn lên giường và ngược lại. Lần trước tôi bị cảnh cáo vì đã tự tiện đỡ Y. lên giường. Nhưng lần này thì tôi tự tin hơn. Để xe lăn vào đúng vị trí, hảm hai bánh lại, và đở Y. đứng dậy. Xoay người Y. làm sao để Y có thể ngồi trên mép giường, và giúp Y. nằm xuống.  Sau đó dùng sức mạnh chuyển người bệnh lên phía đầu giuờng.  Tôi đã thành công bước đầu.
Nhưng bước thứ hai thì tôi bối rối khi Y  kêu là Y. đau bụng  muốn đi cầu.  Ông lấy  cái bô bỏ phía dưới cho tôi.  Mau lên. Ông lót giấy nhiều vào bô. Tôi hoảng hốt làm theo lời chỉ dẫn. Không ngờ mọi điều diễn ra rất tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng của tôi và của Y.

Hôm nay sự phục hồi có dấu hiệu  tiến triển tốt . Y. đã  ngồi thẳng lưng thay vì trước đây, Y. không thể làm chủ thân mình, lưng luôn luôn ngã vào sau. Y. đã chỉ cho tôi xem khi tôi đẩy xe về phòng  và dặn tôi nên gọi cho con trai  cho nó biết để nó mừng cho mẹ.

Tôi đã gọi nó báo tin vui. Nó mừnglắm. Nó giải thíchkhi  mẹ ngồi thẳng có nghĩa là mẹ có thể control được “body”. Có nghĩa là hai chân đã bắt đầu mạnh mới có thể chống đở  được sức nặng của body. Nó còn dặn tôi luôn luôn bắt mẹ ngồi đừng cho mẹ nằm. Tôi là cha nó, nhưng lúc này nó là thầy tôi.

Cuối cùng là một chuyện hết sức vụng dại ngu ngơ để phải xấu hổ khi viết ra. Khi một mình ở nhà trước khi cất giải lụa đỏ  vào ngăn tủ, tôi đã hôn lên nó. Hôn rất nhẹ như  chàng ca sĩ kia đã hôn nhẹ lên má Y. Bởi vì ngoài công cộng  “Việt Nam ai lại kiss bao giờ” dù là ngày tình nhân đi nữa. Thôi đành hôn trong lặng lẽ. Chỉ một mình mình biết. Đủ rồi. Phải không ?

%d