Jan 15 – 2013
Bây giờ mới thấy cái chân là quan trọng. Chân giúp cho sự đi đứng được dễ dàng. Chân làm cho con người được độc lập khỏi cần nhờ cậy ai.
Nhất là mất chân do từ stroke. Có nghĩa là nó không phải bị mất từ cưa, cụt giò, mà mất từ sợi thần kinh cảm giác.
Nó làm cả bán thân bị ảnh hưởng, tê liệt hoàn toàn.
Nó làm cho giấc mơ trở thành tan vỡ.
Y. vẫn thường mơ ước được làm một chuyếnhành hương về một nơi ra đời của đức Phật, hay được nhìn sự hùng vĩ của ngọn núi cao nhất nhì thế giới ở biên giời Tây Tạng, Nepal…Y. tin ghê gớm về sự mầu nhiệm của Thượng Đế, của CHúa, Phật… Có lẽ không ai kinh sợ TRời Phật bằng Y. Tại sao? Bởi vì, Y. là một người vượt biển. Tàu bị cướp 7 lần… THằng con 4 tuổi mà Y. ôm chặc vào lòng bị tên cuớp giựt khòi tay Y., và Y. lạy như mưa. Cuối cùng, nó thả. Và trong đám hải tặc trần truồng, tay cầm lựu đạn, tay cầm dao, hét hò ghê rợn, thì lại có một bồ tát đội mình trong lốt giết người cướp của, chỉ dẩn đường đi… Bọn mày cứ theo hướng này mà chạy, chiều sẽ đến bờ…
Vậy đó, xin đừng dạy cho tôi phải đọc cuốn kinh này, bài kinh kia… Xin đừng thuyết giảng tôi về Trời Phật về Thượng Đế… Xin đừng mang bộ đồ để ngựy trang… Chúng tôi, những người vựot biển, chúng tôi hiểu hơn ai về con tàu Nóe của thời đại này. CHúng tôi đã hiểu rõ ràng, biển thì rất đen, sấm chớp thì ì ầm, thịnh nộ, và chiếc nồi dầu đốt giẻ, vải, le lói như niềm tuyệt vọng giữa cõi tha ma… Bao nhiêu tàu qua, nhưng đều ngỏanh mặt… CHỉ có một thằng cướp Thái Lan. Nó trẻ lắm. Nó không cướp. Nó mang ánh sáng, nó rọi mấy vầng hào quang, nó mang tình người, tình nhân lọai, để cứu độ con tàu ngả nghiêng tuyệt vọng. Nó là Mikhan trong “chúng ta sống bằng gì ?”
Tôi đã đọc được điều này trong cuốn kịch và thơ của Nguyễn thị Thanh Sâm, tác giả cuốn truyện dài Cõi Đá Vàng. Theo đó, vở kịch “Chúng ta sống bằng gì?” mà bà đã phóng tác dựa theo một truyện ngắn của văn hào Nga Leon Tolstoi. Có phải kẻ cướp kia là một hình ảnh của Mikhan một nhân vật chính?
“…Khi người mẹ nuôi kia ôm lấy hai đứa bé vào lòng mà khóc, tôi nhìn thấy hình ảnh của Chúa sinh động sáng chói trên gương mặt của bà ta. Tôi hiểu ngay Chúa đã ban cho tôi được thấy Sự Thật thứ ba và cũng là Sự Thật cuối cùng. Tôi vui mừng vì biết rằng cùng lúc ấy, Chúa đã tha tội cho tôi.”
Và tôi mỉm cười lần thứ ba và là lần cuối.
(Bóng Mikhan chói lòa không còn nhìn thấy hình người nữa, chỉ thấy một vầng sáng rực chói lọi, tiếng nói thiên thần thật lớn như từ trời truyền xuống)”
(Kịch và thơ của Nguyễn thị Thanh Sâm trang 62 – Thư Ấn Quán xb 2011, phổ biến rất hạn chế)
Hôm nay, Y. bắt đầu được tập đứng, đi. Cả cánh tay trái luôn luôn mang thanh kẹp để đề phòng khuỷnh tay bị tật. Y. ăn cháo rất ngon. Dù là chỉ cháo trắng với chà bông.
Tuần qua, dì Út L. ở bên Phila qua, mang theo cháo thịt bầm. Và chị H. mang đến tấm bì… Chẳng những thế mà còn tặng thêm cho tôi bún bò, cơm chiên, bảo anh phải ăn để có sức để lo cho chị.
Và sáng nay, thư từ Hà nội cho biết có một lọai thuốc hay lắm. Em sẽ mua gởi tặng chị.
Nói làm sao để diễn tả cho hết niềm cảm ơn về những tấm lòng, dù đã biết hay chưa bao giờ gặp.
Xin vô cùng cảm tạ.