Lời chủ Blog: Bài thơ post dưới đây, là bài thơ mà nhà thơ Luân Hoán đã vẽ về tôi. Tôi xin được đăng lại. Và cám ơn.
Cám ơn Trời Đất đã cho chúng tôi còn sống sót sau cuộc chiến tranh dài và khốc liệt, và sau những mùa hạn bầm dập tang thương của lịch sử . Chúng tôi cùng cùng khóa 24 Thủ Đức, ra trường vào năm 1966, cùng đánh giặc ở vùng hắc ám nhất là vùng Liên Khu 5. LH bị thương mất một bàn chân trái. Giải ngũ sớm. Còn tôi, thì đan dính mấy lần, sẹo vẫn còn chi chít. Vậy mà giờ đây hai đứa vẫn tiếp tục rong chơi trên NET, trong tuổi già.
Cám ơn bạn ta đã dành cho ta một chỗ ngồi trên VUÔNG CHIẾU. của bạn.
ông gầy như que củi
tôi ốm như cây tăm
cả hai cùng lứa tuổi
giữa thời súng, dao găm
không hẹn mà hội ngộ
trong lòng một quân trường
Bộ Binh có tầm cỡ
lừng danh trời đông phương
quyết tâm “bớt đổ máu”
“thao trường đổ mồ hôi”
học chỉ huy trung đội
phát huy tình yêu người
“địa hình” rồi “chiến thuật”
“vũ khí” đến “ngụy trang”
“một, hai…”, “thao diễn nghỉ”
“cố gắng !” khi “tan hàng” (1)
một điều hơi nghịch lý
những thằng yếu thằng ròm
chưa khi nào đuối sức
bỏ nửa chừng gian nan
mấy món “bò hỏa lực”
“dây tử thần”, “giả sơn”
“lội sình lầy”, “vượt sóng”…
luôn luôn là tay ngon
đến cả chuyện “nhổ cỏ”
“chùi bút nịt”, “đánh giày”
chẳng hề bị “hít đất”
“nhảy xổm” đến quấy rầy
rủi bị “phạt dã chiến”
cùng đồng đội… xong ngay
tuy rằng thở hơi gấp
nhưng chẳng xanh mặt mày
lần “di hành dã trại”
duyên đầu với quân trường
đủ “ba-lô súng đạn”
đã bền sức phi thường…
tôi đang vẽ ông đó
bạn hiền Trần Hoài Thư
nhưng lạc đề cố ý
nhắc nhớ ông một thời…
tục danh Trần Quí Sách
sách đựng đầy chữ thôi
chữ mang cả vốn sống
một bút hiệu tuyệt vời
tôi bình chơi lếu láo
chỉ cốt chọc ông cười
bởi ông thường đạo mạo
nghiệm nghị và kiệm lời
ông “sinh viên báo chí”
“trung đội” ông bầu ra
còn tôi ưa trốn tránh
chợt có duyên tà tà
chưa mấy thân, chỉ biết
hồi góp bài Bộ Binh
ngoài đời tập viết dạo
cùng Bách Khoa đi lên
ra trường ông Thám Kích
tôi về sư đoàn 2
cùng tự nguyện chọn lựa
bỏ điều kiện ngồi hoài
cùng chung một chiến tuyến
khác mặt trận, khác vùng
nhưng vẫn luôn gần gũi
trên mặt giấy mông lung
ông vừa đánh vừa viết
thật sung sức rõ ràng
trong bảy năm chớ mấy
đã có gần ngàn trang
Những Vì Sao Vĩnh Biệt
Nỗi Bơ Vơ… Ngựa Hoang (2)
Một Nơi Nào Để Nhớ
đến Ngọn Cỏ Ngậm Ngùi
cộng bốn lần dính đạn
lỉnh kỉnh những huy chương
vài cuộc tình lãng mạn
từ em gái hậu phương
tôi làm thơ cà rỡn
đăng báo chơi cầm chừng
phản chiến cốt rửa mặt
cuộc chiến đang gánh chung
chiến thương cùng anh dũng
bội tinh tôi không nhiều
chỉ chừng mười một cái
trong bảng kê về chiều
ông thương tôi ngã đạn
tăng thêm những chân tình
gặp nhau trời Bắc Mỹ
ôm, vỗ tai, làm thinh
ông qua tôi bốn bận
tôi sang ông hai lần
gặp linh tinh nhiều chỗ
tăng sức lực tinh thần
phải nói phục sát đất
ông vừa học vừa làm
đỗ M.S về toán
văn thơ trổ nhịp nhàng
chẳng dễ gì ghi hết
tên tác phẩm vào đây
mời đọc phần tiểu sử
trên nhiều web trình bày
điểm son ông, cần vẽ
Du Tử Lê họa rồi
Trần Doãn Nho đã viết
rõ như nắng mặt trời
tôi phác thêm chi tiết
dễ thương vui vui thôi
không chấm phá đặc biệt
những bình thường trong đời
khi ông trên bục giảng
Trần Cao Vân Tam Kỳ
kính cận chưa dày mấy
sao không nhìn Tây Thi ?
để tôi và Hoàng Lộc
Nguyễn Nho Sa Mạc dành
làm thơ đến rối chữ
rót ra ngoài mắt xanh
hồi đó chị Ngọc Yến
về đại học Cần Thơ
có cầm theo Ngọn Cỏ…
để ôm đến bây giờ
đời thường làm nội tướng
kiêm tài xế cho ông
lười biếng hay suy tưởng
vượt xa lộ tây đông ?
ông là tay lính trận
đạn chì thừa thãi nhiều
đạn nước thật hiếm quí
một lần đạt mục tiêu
tuyệt vời ở cái chỗ
hiếm hoi mà trân châu
ngoài chuyện làm bác sĩ
còn tài hoa vẽ vời
đã qua thời run sợ
từng đêm giữa da màu
ông bà chừ hưu cả
thỉnh thoảng đánh cờ chơi ?
tôi không tập trung được
vẽ cho rõ đuôi đầu
lỗi tại ông giàu có
thành đạt đó mà thôi
thật tình tôi không muốn
bỏ sót hạt tình nào
bên cái võng khóm trúc
nhà ông tôi vịn vào
tạm dừng tay vẽ nhé
tôi ông cùng múi giờ
không lười tôi sẽ gọi
New Jersey chừ sao ?
Luân Hoán
(1) chữ trong ngoặc kép, thường dùng ờ quân trường
(2) tên tác phẩm trước 1975 của THT