Viết lúc 4AM – Vài suy nghĩ vẩn vơ…

Thêm một ngày cho một cuộc bắt đầu quen thuộc. Vòng quay của trái đất và vòng quay của cuộc đời thì cũng như nhau. Có điều, trái đất thì vô cảm, vô tâm, còn con người thì có con tim, có trí tuệ, có suy nghĩ.

Tôi là một con người. Một sản phẩm siêu việt trong tất cả muôn loài. Bởi vì tôi có trí não. Và có sự suy nghĩ.

Trí não tôi đây. Cũng như mọi người. Như ông lãnh tụ, ông vua, ông tướng. Như một người ăn xin, kẻ cướp, kẻ bần cùng… Thượng đế đã cho mọi người sự công bằng, với hai bán cầu não bộ.

Tôi học dốt, bởi vì không phải tôi dốt, mà chính vì tôi không có điều kiện. Thử xem. Nếu con tôi ở VN, cả đời mang dấu “ngụy” thì làm sao mà trở thánh một bác sĩ như ở Mỹ này?

Hay như bản thân tôi, nếu còn ở VN, thì bất quá, chỉ là một ông già cà rem đầu đường xó chợ, chứ không phải về hưu, sau hơn 1/4 thế kỷ làm chuyên viên cho IBM và AT&T?

Tôi kiêu ngạo chăng. Tại sao là không. Thiên hạ đã đè đầu tôi quá nhiều. Lịch sử đã bắt tôi bầm dập quá nhiều. Con gái đàn bà đã hành hạ tôi cũng quá nhiều. Rồi lệnh lạc  Rồi  cai tù, quản giáo, cảnh vệ, đụ mẹ mày, đi ỉa thì đi ỉa, chứ réo tao mà xin, tao bắn bỏ mẹ mày…  Ít ra hãy cho tôi có cái quyền làm người, kiêu hãnh một tí.

Chẳng hạn về những sáng kiến độc nhất vô nhị mà tôi đã tìm ra, sau những ngày tháng vắt trán mà suy nghĩ. Chẳng hạn về cái chảo điện “thổ tả”  mà tôi chế đã  đánh bật hàng chục binding machine mà tôi bị lừa gạt mua về, để không bao giờ dùng đến… hay cái sáng kiến biến những laminator dù roll (máy ép láng chạy bằng trục) hay dù pouch (máy ép láng chỉ áp dụng cho tờ ), có thể  dụng cho những cuộn keo lạnh (cold laminating film roll), hầu giải quyết cái vấn nạn bìa bị cong (curling in  soft cover laminating). Tôi đã đền đáp được công ơn như trời biển mà thượng đế đã cho tôi bẳng tặng vật vô giá: trí não,  trí tuệ.

Nhất là tôi đã có dịp để nói với kẻ thù. Rằng, người lính miền Nam, một người lính thám báo, chuyên môn đi đầu, và cũng chết đầu:

Đời ta là con số không vô tận

May trên đầu còn chiếc mũ rừng

Mũ nhẹ nên coi đời cũng nhẹ

Chiến tranh thì cũng tựa phù vân…

Hắn không hèn đâu.

Mội ngày tôi nhận rất nhiều email dạy đời, dạy học làm người, nhân danh này nọ… Tôi mệt cứ spam hoài.
Tôi chán lắm rồi. Tôi đang cần một cái gì khác.  Cho tuổi vàng của tôi

Ngày vàng

Còn lại hai vợ chồng già. Xa lộ
Đi về, buồn ngủ, đường lại xa
Vợ tiếp chồng
lái cho chồng ngủ
Gió lộng ngoài
gió lộng u u

Mắt ta vẫn ráo, sao không ngủ
Xe vẫn lao vào chốn tối đen
Trong cõi vô cùng như nín thở
Vợ cất lời,  tiếng hát lênh đênh

Đêm vẫn đêm dài đêm không ngủ
Người vẫn đi về cùng cõi mông mênh

%d bloggers like this: