Để giải thích một câu hỏi…

Một người bạn, sau khi đọc bài “Thơ gởi Khoa Hữu lúc 5 AM”, điện thư hỏi: “Có chuyện gì vậy mà anh phải xé hết giấy, hết bìa và bỏ vào thùng recycle???”.  Xin trả lời, vì cái symbol ô vuông này:

Cái ô vuông này xuất hiện trên document của bạn, khi  WORD tìm không ra chữ. Ví dụ bạn gởi tôi một chữ Ả-rập mà tôi không bỏ vào trong máy tôi. Khi tôi mở bài của bạn qua WORD, trước hết WORD sẽ đọc từng chữ  ở bài bạn. Nếu OK, thì mọi sự tốt đẹp. Nếu một hai chữ lạ hoắc, WORD không đọc được, thì ô vuông sẽ in, để thay vào cái chữ mà WORD tìm không ra.

Từ trước đến nay, in hàng trăm đầu sách, tôi chưa bao giờ gặp trường hợp này. Hơn nữa muốn test (thử) rất khó vì không có cái  ô vuông  này trong WORD, ngay cả special symbol hay special characters để có thể dùng command FIND hầu tìm ra cái ô vuông chó má này cũng không có.

(Xin lỗi tôi quen ăn tục nói phét từ khi làm lính thám kích, sửa hoài cũng không được, bạn thông cảm.)

Để phải bỏ cả trăm cuốn, giấy ruột loại quí hiếm, bìa laminate tuyệt vời.

Như vậy sao không tức cho được.

Trong lãnh vực điện toán, người ta quen gọi “bug” (con bọ) để chỉ một cái gì đó gây phiền phức cho cái program mình viết. Nó có thể ẩn nấp ở đâu dó, để rồi một ngày nào đó, làm hư cả hệ thống. Nó cũng do từ sự ỷ y. Như trường hợp của tôi.
Tức thì tức. Giận thì giận. Cũng lại bắt tay thêm một lần thứ hai, hầu cho ông Khoa Hữu ở dưới suối vàng nếu có linh hiển thì thương tình cho mắt ta được sáng để nhìn cho rõ những ô vuông mập mờ ma quái. Đừng như ngày xưa.

Nhắc đến  ngày xưa, tự nhiên nhớ lại cái nồi cơm anh chàng bộ đội nào đó, bỏ dở. Chắc anh ta hoảng kinh nên quên mang cả nồi, cả lương khô, ba-lô, dép khi tự nhiên nghe súng nổ tứ phía, rồi tiếng hô xung phong rầm trời lúc 5 giờ sáng…

Thì đi, đột kích trong lòng địch
Chụm tiếp nồi cơm hộ bắc quân
Cơm nóng thầy trò ăn đỡ đói
Ha hả cười. Cơm của nhân dân…

Thời đó, anh ta  là ma, tôi cũng  là ma. Thời ấy giờ hết rồi. Vậy mà bây giờ cái con ma bug chó má này lại thềm một lần xuất hiện, trêu chọc, rồi hành hạ tôi. Vậy sao tôi không tức cho được, hỡi người bạn thiết?

%d