Viết từ Orlando

Về Orlando ba ngày, Quà cho hai đứa cháu nội và chiếc GPS – vật không thể thiếu trong những cuộc đi xa. Xuống phi trường quốc tế Orlando, vào lúc 6 giờ chiều. Cả một hàng người dằng dặc sắp hàng mướn xe. Chờ nhích từng bước, lâu lắc lê thê… Tại sao không viết những program cho tự động hóa. Có khó gì đâu. Nghề xưa của tôi đã từng giúp cho bao nhiêu hãng để tự động hóa công việc của business, giúp khách hàng thân chủ về thì giờ chờ đợi như thế này. Nhưng mà, nếu tự động hóa thì 4 nhân viên phụ trách kia sẽ bị thất nghiệp. Đó là một nghịch lý. Dù sao đi nữa, ta vẫn chấp nhận cùng mọi điều đã sắp đặt sẵn.

Thời tiết lý tưởng. Lâu lắm mới nghe được mùi gió mang cái gì của hoang dã lẫn dư dật của bầu trời bát ngát. Đa số những người đến đây, trong mùa hè này là thăm Walt Disney. Có mặt trong phi trường mới hiểu vacation là một nhu cầu không thể thiếu trong đời sống dân Mỹ này. Nó là một đền bù cho những ngày tháng tối tăm mặt mày. Nó là một quà tặng không phải từ ở đâu, mà ngay ở mồ hôi của mình.

Còn tôi. Tôi không còn ở cái tuổi với những bước chân sáo tung tăng, những niềm vui thần thoại của Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn, những Mickey Mouse… Tôi về Orlando để xa tạm những máy móc, những chồng giấy, những ống mực in, những lần máy chạy rì rầm, mùi bốc khét lẹt. Tôi tạm từ giã những lần thức dậy sáng sớm để ngồi vào bàn viết . Để biển, khí hậu, đầm lầy, hồ ao, những nông trại chiếm chỗ. Để không còn internet, không còn Google, hay Blog THT, Yahoo làm ta bận tâm. Để reset, bắt đầu lại từ đầu, trí óc khỏi bận bịu chuyện đời buồn nản… Để hai đứa cháu nội xinh đẹp của tôi có thêm bạn bè cho những cuộc chơi trốn bắt kiếm tìm…

Vậy mà bây giờ, bạn thấy đó, tôi đang ngồi viết blog trong McDonald. Tôi đã lái xe một mình đến đây vào lúc 5 AM. Quen dậy sớm rồi. Nhưng ở nhà, tôi còn có những chữ nghĩa, trang giấy, những cuốn sách để làm bạn, còn được đọc thư bạn bè, thân hữu khi mở lại Yahoo. Còn ở đây, tôi chỉ biết mắt mở, lòng nhủ lòng: Gắng đi, ngủ thêm một tí nữa đi. Đừng nghĩ ngợi gì hết.

Vậy mà, tôi lại bật đèn, thay quần, ra khỏi nhà. Lái đến McDonald. Internet free. Một ly cà phê. Mở lại máy. Nhìn ra ngoài. Đêm vẫn còn lấp lửng. Trong tiệm, nhạc êm. Không có ai, chỉ một mình tôi.

Discover more from BLOG THT & THƯ QUÁN BẢN THẢO

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading