Thường thường mỗi tuần vào ngày thứ sáu tôi đến thăm nhà tôi tại Nursing home. Có khi tôi lái xe một mình, và dùng walker. Có khi con tôi lái xe, và tôi vịn vào nó, để băng qua đường vào phía trong viện. Khi trời âm u, trở lạnh, chúng tôi cùng ở trong phòng khách. Nhưng khi trời nắng, chúng tôi ở bên ngoài. Nhà tôi được người giúp việc đẩy từ phòng ra, giao lại cho tôi, Nàng bảo nửa tiếng sau. nàng trở lại.
Dạo này nhà tôi không ăn, không uống qua đường miệng được. Nhưng gương măt chẳng thấy nếp nhăn. Má căng. Nhưng đôi mắt lạc hồn. Tôi như một bác sĩ tâm lý thử trí nhớ của nhà tôi. Mở bản nhạc cũ mà nhà tôi. ưa thích trên Iphone, chỉ những tấm hình xưa cnhưng nhà tôi không nhớ. Nhưng khi con tôi hỏi ba có đẹp trai không mẹ, thì nhà tôi lắc đầu, hay ba có thương mẹ không nhà tôi cũng lắc đầu. Như vậy chứng tỏ bộ não của nhà tôi vẫn còn có một ngăn màu xanh.
Rôi tôi bắt đầu đẩy chiếc che lăn chở nhà tôi trên lối xi măng giửa hai bãi cỏ xanh mướt. Tôi bắt đầu tập therapy cho tôi. Đẩy chậm, bước chắc, dưới nắng mai. Vừa đẩy vừa hít rồi thở, Tôi hít vào hương trời, hương đất, hương khổ nạn kết hơp từ mùi tóc lâu ngày không gội, mùi thân thể bị hành thích như một thân cây chảy mủ nhựa. 10 vòng vẫn chưa mệt, 20 vòng tự nhiên lòng tôi ấm lại lạ lùng.
Bây giờ, tôi trở lại cùng căn phòng cũ. Đêm nay trằn trọc không sao ngủ được. Nhưng không sao. Bởi vì lòng tôi dâng trào một niềm cảm tạ: 80 tuổi mà trái tim vẫn đập hoài những diệp khúc như trong bản Giòng sông xanh. Hay như nhịp lăn của bánh xe quay, êm, nhẹ, dịu dàng, giữa hai bờ cỏ xanh, dưới bàu trời thật xanh, những vòm lá xanh, và màu xanh của trái tim của tôi và của nhà tôi.. Dù bộ não của nhà tôi có hàng triệu ngăn đã xám đen, nhưng chỉ cần một ngăn màu xanh là đủ rồi.
Và vì trăn trọc, nên tôi phải trở dậy vào nửa đêm. Chụp lại một trang của Mai Thảo trên báo Nghệ Thuật. Điều chỉnh resolution, dpi sao cho OCR có thể đọc được. Và đây là một đoạn trong tùy bút Hôm Nay Đi Chùa Hương, qua đó MT giải thích về một màu xanh mà ông yêu và nhớ mãi, suốt đời:
𝐶ℎ𝑢̀𝑎 𝐻𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑚𝑢̀ 𝑠𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑐𝑎́𝑖 𝑡𝑜̂́𝑖 𝑡ℎ𝑜̛̀𝑖 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑚𝑢̀ 𝑠𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔. 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 ℎ𝑎𝑖 𝑚𝑢̛𝑜̛𝑖 𝑛𝑎̆𝑚 𝑠𝑎𝑢, 𝑡𝑜̂𝑖 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑛ℎ𝑜̛́ 𝑙𝑎̣𝑖 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑙𝑎̂̀𝑛 𝑙𝑒̂𝑛 𝑛𝑢́𝑖 𝑎̂́𝑦. 𝑉𝑎̀𝑛ℎ 𝑘ℎ𝑎̆𝑛 𝑛ℎ𝑢𝑛𝑔 đ𝑒𝑛 𝑐𝑢̉𝑎 𝑐ℎ𝑖̣ Đ𝑒̣̂ 𝑡𝑟𝑒̂𝑛 𝑚𝑎̣̆𝑡 𝑠𝑢𝑜̂́𝑖 Đ𝑢̣𝑐. 𝐵𝑎́𝑡 𝑐𝑎𝑛ℎ 𝑡𝑟𝑢̛́𝑛𝑔 𝑐𝑎́𝑦. 𝑉𝑖̣ đ𝑎̣̂𝑚 đ𝑎̣̂𝑚 𝑐ℎ𝑎𝑦 𝑡𝑖̣𝑛ℎ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑚𝑢𝑜̂́𝑖 𝑣𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑔𝑖𝑎̉ 𝑛ℎ𝑜̉. 𝑁𝑔ℎ𝑖̀𝑛 𝑔𝑜̂́𝑐 𝑚𝑎𝑖 𝑟𝑢̛̀𝑛𝑔. 𝐶ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑟𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑐𝑎𝑜 𝑣𝑢́𝑡. Đ𝑒̂𝑚 𝑛𝑢́𝑖 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑎̂𝑚 𝑡ℎ𝑎𝑛ℎ 𝑟𝑜̛𝑖 𝑟𝑢̣𝑛𝑔 𝑙𝑎̣ 𝑡𝑎𝑖 𝑚𝑎̂́𝑡 ℎ𝑢́𝑡. 𝑁ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑏𝑢𝑜̂̉𝑖 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑚𝑢̀ 𝑚𝑖̣𝑡 𝑥𝑢𝑜̂́𝑛𝑔 𝑠𝑢𝑜̂́𝑖 𝑟𝑢̛̉𝑎 𝑚𝑎̣̆𝑡. 𝐶𝑜𝑛 đ𝑜̀ 𝑎̉𝑜 𝑔𝑖𝑎́𝑐. 𝑆𝑢̛̣ 𝑖𝑚 𝑙𝑎̣̆𝑛𝑔 đ𝑎̂̀𝑦. 𝑁ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑜̛̉ 𝑐ℎ𝑢̀𝑎 𝐻𝑢̛𝑜̛𝑛𝑔 𝑡𝑜̂𝑖 𝑔𝑜̣𝑖 𝑐ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑙𝑎̀ 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑡ℎ𝑢̛̣𝑐 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡 𝑐𝑢̉𝑎 đ𝑜̛̀𝑖 𝑚𝑖̀𝑛ℎ, đ𝑎́𝑛ℎ 𝑑𝑎̂́𝑢 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑡ℎ𝑜̛̀𝑖 𝑘𝑦̀ 𝑡𝑜̂𝑖 𝑏𝑎̆́𝑡 đ𝑎̂̀𝑢 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑛𝑔ℎ𝑖̃, 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑦𝑒̂𝑢 𝑚𝑎̂̀𝑢 𝑥𝑎𝑛ℎ 𝑣𝑎̀ 𝑛ℎ𝑢̛̃𝑛𝑔 𝑣𝑢̀𝑛𝑔 𝑖𝑚 𝑙𝑎̣̆𝑛𝑔 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑙𝑎́𝑛𝑔 𝑙𝑎̀ 𝑎́𝑛ℎ 𝑛𝑎̆́𝑛𝑔 𝑟𝑖𝑒̂𝑛𝑔 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡𝑎̂𝑚 ℎ𝑜̂̀𝑛 𝑡𝑜̂𝑖 𝑡ℎ𝑢𝑜̛̉ đ𝑜́.
oOo
Tôi cũng vậy. Một màu xanh trong lúc 80. Một màu xanh mọc lên từ những khổ nạn của định mệnh.
Cho dù hai cánh tôi không còn chỗ để tìm ra một chỗ có thể chuyền thuốc được. Nhưng việc làm ấy không còn cần thiết nữa. Ngực phải của tôi đã được mỗ để thay vào. (chest port).
Và ta thản nhiên chấp nhận. Bởi vì quanh ta bao người như ta, cùng số phận…
Cô y tá ơi, khi cô rút ống chuyền chemo khỏi người tôi, cô làm sao biết tôi được chuyền thêm một bầu ô zôn dưỡng khí khác khi ra ngoài.
Bầu dưỡng khí đã nuôi cây, đã làm xanh lá, đã làm đất nở hoa đã làm trái tim trẻ mãi.
